– Ngươi chờ Trẫm lâu chưa?
Đang tranh thủ hít thở không khí, ngắm hoàng cung buổi đêm lấp lánh ánh đèn lồng thì giọng nói của Lê Tuấn vang lên, Lý Lăng xoay người lại đối diện với vua, hành lễ vái chào và nói:
– Mạc tướng chỉ vừa mới đến!
Thấy Lý Lăng vẫn như thường khi, mặt lạnh như tiền ít khi biểu lộ cảm xúc, Lê Tuấn trộm nghĩ không biết khi Lý Lăng vướng vào nữ nhi như bản thân mình thì sẽ có biểu hiện như thế nào. Lê Tuấn bất giác bật cười, chàng chưa vội hỏi đến công việc, mà bâng quơ nói:
– Lý Lăng, ngươi có ý trung nhân chưa? Thường ngày ngươi có dùng nét mặt nghiêm nghị này để nói chuyện với nàng ta không?
Bị bất ngờ trước câu hỏi “không mấy liên quan vấn đề chính”, Lý Lăng ngẩng người ra một lúc, rồi chợt nghĩ ra dạo gần đây trong cung đã có tú nữ, Hoàng Thượng cũng xem như bắt đầu đối mặt với các phu nhân trong hậu cung rồi. Cảm thấy hơi buồn cười khi tưởng tượng ra cảnh Lê Tuấn bị bao vây bởi những tú nữ xinh đẹp, yêu người này lại sợ người kia tủi thân, Lý Lăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lê Tuấn, chỉ tỏ thái độ quan tâm hỏi thăm ngược lại:
– Mạc tướng chưa có phúc được cô nương nào để mắt! Hoàng Thượng ngoài trưởng nữ của Nguyễn đại nhân ra không biết đã có thêm ai hợp ý chưa?
Lê Tuấn chép miệng, nén tiếng thở dài:
– Trẫm dù có hợp ý hay không cũng phải nạp những người nên nạp vào làm cung tần thôi!
Đoạn chàng im lặng một lúc rồi tiếp:
– Ngươi có quyền lựa chọn người tâm đầu ý hợp làm thê tử, Trẫm thật ngưỡng mộ ngươi!
Đoán biết vua có việc phiền lòng về chuyện nạp cung tần, Lý Lăng cũng không dám hỏi thêm mà chọn cách khuyên Lê Tuấn hãy nghĩ sang một hướng tích cực khác:
– Hoàng Thượng phải thành thân với nhiều người cũng là vì sự ổn định của triều đình, vì dân vì nước. Người tuy không được lựa chọn có thành thân hay không, nhưng vẫn được quyền yêu mà. Chỉ cần người mình thương yêu được an ổn sống là đủ!
Lê Tuấn nghe qua cảm thấy cũng có lý, chàng mỉm cười gật đầu, một tay vẫn cầm tách trà, một tay đưa lên đặt trên vai Lý Lăng vỗ nhẹ để thay cho lời cảm ơn.
Sau vài lời trò chuyện, Lý Lăng thuật lại toàn bộ sự việc từ lúc ở Sử Quán đến khi phát hiện kẻ theo dõi và có giao chiến với hắn. Lê Tuấn nhíu mày phân tích:
– Hắn không tấn công ngươi tiếp mà bỏ chạy, chứng tỏ chỉ cần tin tức chứ không có ý sát hại! Là kẻ nào muốn thăm dò Trẫm?
Lý Lăng gật đầu đồng ý với nhận định của Lê Tuấn:
– Phải, hiện tại chỉ có hai loại người muốn thăm dò Hoàng Thượng, một là kẻ đã loan tin về bài thơ châm biếm huyết thống của người, âm mưu lật đổ cướp ngôi. Hai là kẻ đã hãm hại Nguyễn Trãi năm xưa, có lẽ sợ bị lật lại vụ án và tìm ra hung thủ thật sự hại chết tiên đế nên đang chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Thượng.
Lê Tuấn nghe xong nét mặt trầm ngâm, chàng cầm tách trà trong tay xoay xoay, đoạn nói với Lý Lăng:
– Ngươi đi Lam Kinh lần này phải tuyệt đối giữ bí mật, chú ý an toàn của bản thân. Còn nữa..
Lê Tuấn thoáng ngập ngừng, chàng nhìn sâu vào mắt Lý Lăng dè dặt nói:
– Năm xưa người phán tội Nguyễn Trãi là mẫu hậu, ngươi hãy điều tra quan hệ giữa mẫu hậu và Châu Mẫn. Trẫm muốn biết Nguyễn Trãi có thật sự hại chết phụ hoàng không, và tại sao ông ta phải làm vậy!
Sau khi nhận lệnh, Lý Lăng âm thầm rời hoàng cung lên đường làm nhiệm vụ. Đêm khuya sương lạnh, Lê Tuấn một mình đứng trên gia kiều trầm tư mặc tưởng. Chàng dừng mắt lại ở những chiếc đèn lồng treo dọc hai bên thành cầu, ánh sáng của chúng rọi xuống nước thu hút những chú cá cẩm lý bơi đến chơi đùa tạo ra những gợn sóng nhỏ lăn tăn vui mắt. Lê Tuấn đứng im lặng rất lâu, đến nỗi Đào Biêủ đứng đằng xa trông lại còn tưởng chàng đang thưởng thức cảnh đẹp về đêm của ao sen nhỏ.
Lê Tuấn tay vẫn cầm tách trà để hưởng chút hơi ấm còn sót lại của nó, miệng lẩm nhẩm:
– Muốn lấy việc huyết thống ra để lật đổ ta chiếm ngôi, thì kẻ đó chắc chắn cũng muốn dùng lý do là con cháu của tiên đế mà thuyết phục các đại thần phò tá lên ngôi. Nếu ta bị lật đổ, thì ai là người có lợi nhất?
Nghĩ đến đây, Lê Tuấn nhắm mắt thở dài thật sâu. Bởi chàng nhận ra những người có khả năng tạo phản cao nhất đều là huynh đệ ruột thịt của mình: Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân, Tân Bình Vương Lê Khắc Xương, Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành.
Phải chăng gia đình đế vương không thể có tình cảm huynh đệ thật sự? Phải chăng người thân thiết nhất chính là người ta nên đề phòng nhất?
Đang miên man suy nghĩ, chợt Lê Tuấn hướng mắt về gian phòng nhỏ nơi Thu Đào đang bị giam lỏng, đêm tối không nhìn rõ được dáng người nên chàng chỉ thấy một chiếc lồng đèn đang tung tăng nhúng nhảy bước ra khỏi cửa. Tạm gác những lo âu việc triều chính, chàng ra lệnh cho Đào Biểu cùng các cung nhân bãi giá về Thừa Càn Cung, giả vờ như Hoàng Thượng đã rời khỏi Quảng Hằng Các. Dặn dò Đào Biểu xong, Lê Tuấn bưng tách trà trong tay uống cạn rồi đặt vào tay Đào Biểu nói:
– Thay Trẫm nói với Ngọc Tú rằng trà sâm của nàng ta rất ngon!
– Còn bây giờ Hoàng Thượng muốn thử trà chỗ khác nữa đúng không? – Đào Biểu ném ánh nhìn về phía căn “biệt giam” của Thu Đào, che miệng cười khúc khích.
Lê Tuấn biết không thể nào qua mắt được Đào Biểu, chàng đưa ngót tay lên môi ra hiệu “suỵt”:
– Ngoài ông ra, không ai được biết Trẫm đang ở đâu hết!
Đào Biểu nghe xong liền lấy áo khoát trên người Lê Tuấn xuống khoát lên cho một tiểu thái giám có dáng người cao trạc bằng chàng, xong đâu đấy, ông ta lớn tiếng hô như sợ cả Quảng Hằng Các không ai nghe thấy:
– Bãi giá Thừa Càn Cung!
* * *
Trời tối đen như mực, Thu Đào cầm lồng đèn bước ra phía sau hậu viện định tìm lối đi nào đó lẻn ra khỏi Quảng Hằng Các để đi dạo một vòng cho khuây khỏa. Nàng giơ lồng đèn lên cao nheo mắt soi từng ngóc ngách, hỏi Xuân Mai đang theo sau lưng:
– Em thật khờ, không chịu hỏi thăm chưởng sự xem có lối tắt nào để ra ngoài được không, làm hại bây giờ phải tự mò tìm thế này!
Xuân Mai cảm thấy bất lực với vị tiểu thư của mình lắm, bởi vì hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy làm sao còn tâm trí nghĩ đến việc sẽ trốn ra khỏi nơi bị cấm túc mà đi chơi! Vừa định mở miệng phân bua thì một cánh tay từ đằng sau chộp lấy vai khiến Xuân Mai giật thót, tay chân rụng rời vì giật mình, suýt chút nữa đã hét to chấn động cả hoàng cung. May thay người vừa làm Xuân Mai hồn vía lên mây ấy đã đoán trước tình huống mà đưa tay lên bịt miệng nàng thật chặt, bước đến ra hiệu “suỵt” rồi khoát tay bảo Xuân Mai quay trở về phòng.
Nói chuyện một mình mãi chẳng thấy Xuân Mai đáp, Thu Đào chán nản vừa tiếp tục soi rọi từng góc tường bụi cây vừa trách móc:
– Đến em cũng bỏ mặc ta không thèm nói chuyện sao? Không nói thì thôi, từ đây ta sẽ không nói chuyện với em và tên xấu xa đó nữa!
– Tên xấu xa nào vậy? – Lê Tuấn bất thình lình lên tiếng
Nghe giọng nói lạ, Thu Đào giật nảy người quăng lồng đèn xuống đất rồi quay phắt lại như một phản xạ tự nhiên, nàng ép sát lưng vào bức tường thành kêu to:
– Ai đó!
Chiếc lồng đèn bị quăng mạnh xuống đất, cây nến bên trong bị ngã xuống thiêu rụi lớp giấy mỏng manh, lửa bốc lên sáng một góc nhỏ soi rõ chân dung kẻ lạ mặt vừa dọa Thu Đào thót cả tim. Gương mặt Lê Tuấn hiện rõ ràng dưới ánh lửa yếu ớt rồi lại chìm hẳn trong bóng đêm mờ mờ khi chiếc lồng đèn bị cháy rụi. Thu Đào phần vì bất ngờ, phần vì có chút hờn dỗi nên chẳng biết phải nói gì. Hai người đứng im lặng đối diện nhau vài giây, rồi Lê Tuấn chậm rãi bước đến bên cạnh, nâng bàn tay với mười ngón sưng tấy vết kim châm lên áp lên ngực mình rồi hỏi:
– Nàng có nghe thấy gì không?
– Không nghe thấy gì cả! – Thu Đào ra vẻ lạnh nhạt
Nàng đáp xong liền rụt tay lại, đoạn nhặt chiếc lồng đèn chỉ còn trơ cán cầm ra rồi nhìn Lê Tuấn trách móc:
– Tại chàng tất cả, bây giờ ta không có đèn lồng để đi chơi rồi!
Định giở kế sách văn vở ngôn tình nhưng Thu Đào chẳng chịu hợp tác, Lê Tuấn ngượng quá nên đanh mặt lại mắng chữa thẹn:
– Đã bị giam lỏng còn muốn trốn đi chơi, nàng đúng là không một phút giây nào chịu ở yên một chỗ!
Chàng vừa nói vừa bướng bỉnh cố giằng lấy tay nằng dù bị chống cự đôi ba lần, chàng siết chặt đôi tay bé nhỏ vừa kéo nàng đi vừa nói:
– Đi, Trẫm đưa nàng đi ngắm trăng!
Không có lồng đèn soi sáng, Lê Tuấn cứ thế dắt tay Thu Đào băng qua cây cầu bắt ngang ao sen nhỏ, chàng nhìn trước ngó sau như một tên trộm đang sợ bị bắt gặp, khi chắc chắn con đường phía trước không có người đi, hai người liền nhân cơ hội lẻn nhanh sang một con đường nhỏ nằm bên hông Quảng Hằng Các, ngày thường con đường này nhỏ hẹp lại rong rêu trơn trượt nên ít người lui tới, chỉ những khi có việc gấp mới có người chấp nhận bị bẩn giày mà đạp lên lớp rong rêu đó.
Ánh trăng mờ mờ không đủ soi tỏ bóng của hai người, gió đêm chốc chốc lại thổi qua sau gáy lành lạnh, trời càng về khuya càng vắng người. Thu Đào bất giác hơi sởn gay ốc vì sợ.. ma! Đang đi bên cạnh Lê Tuấn, nàng bổng níu lấy cánh tay chàng nói:
– Nè! Chàng đưa ta đi đâu? Sao càng đi càng vắng người! Sợ.. ma quá!
Lê Tuấn bật cười trước điệu bộ khúm núm nhát gan của Thu Đào, chàng vỗ vỗ vai nàng rồi chỉ tay sang hướng có ánh đèn phía xa xa nói:
– Đến rồi kìa, đây là Ngưng Bích Hồ, Trẫm xây lên để đến đây ngồi một mình những lúc cần yên tĩnh!
Ngưng Bích Hồ nằm ở một nơi gần như là cuối cùng trong chiều dài của hoàng cung, đây là một cái hồ nhân tạo nhưng rất to, chu vi ước chừng bằng ba sân bóng mini nhập lại. Bên cạnh hồ là một chiếc xích đu to đủ cho ba bốn người ngồi, đình hóng mát xây giữa hồ cũng bày trí đầy đủ các loại trà nước và lồng đèn treo sáng rực, hòn non bộ thiết kế nước chảy róc rách nghe rất vui tai. Thu Đào thích thú nhìn ngắm khắp nơi, ở đây nến vào lồng đèn rất nhiều, thắp sáng cả một khoảnh sân rộng rãi, soi rõ cả màu sắc từng bông hoa bé nhỏ được trồng ven bờ hồ, khung cảnh thơ mộng chẳng kém cạnh những resort năm sao thời hiện đại.
Nhìn dáng vẻ tung tăng hí hửng của Thu Đào, Lê Tuấn trêu chọc:
– Hết sợ ma rồi à!
Ném cho chàng một cái nguýt dài, Thu Đào bỗng tắt nụ cười trên môi rồi hỏi:
– Không phải chàng muốn phạt nặng ta sao, còn tốt với ta làm gì?
Lê Tuấn lại một lần nữa im lặng nhìn vào mắt nàng một lúc lâu, đủ lâu để Thu Đào cảm thấy thẹn thùng rồi quay mặt sang nhìn hướng khác. Chàng xoa đôi bàn tay của Thu Đào, vừa dặn dò vừa như ra lệnh:
– Sau này Trẫm không cho phép nàng tự ý làm hại bản thân như thế này nữa! Hứa với Trẫm được không?
Thu Đào thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Tuấn cũng chột dạ, bèn gật đầu đồng ý, nhưng cũng không quên bắt bẻ chàng:
– Ta không tự làm hại, để cho chàng làm hại ta thì được đúng không? Việc chép cung quy ấy, nói cho chàng biết ta không làm được, ta không biết viết chữ! Mà dù cho có biết viết, thì chép hết mười quyển cung quy chắc chắn tay ta sẽ tàn phế!
Lê Tuấn nghe xong thì cười ha ha, rồi xoa đầu Thu Đào hứa:
– Việc đó đã có Trẫm lo, nàng không cần phải chép cung quy nữa đâu!
– Thật sao! – Thu Đào mừng rỡ hỏi lại.
Lê Tuấn đưa tay búng lên mũi nàng một cái rồi gật đầu xác nhận.
Thu Đào vỗ tay đôm đốp rồi ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, nàng hít một hơi dài tận hưởng cái không khí thơ mộng thời cổ, cái không khí vi diệu đến sởn gay ốc đối với một người hiện đại như nàng. Hơn thế nữa, đứng bên cạnh nàng lại là một vị vua được sử sách nhắc đến với vô vàn thương tiếc, để lại nỗi ngậm ngùi cho biết bao người mỗi khi đọc giai thoại về chàng. Bỗng Thu Đào nhớ đến việc vô cùng quan trọng là phải tìm cách cảnh báo với Lê Tuấn về chính biến Thiên Hưng của ba năm sau, đang nghĩ ngợi tìm cách nhập đề sao cho thuyết phục và không nhuốm màu hoang đường, thì bỗng.. Lê Tuấn chụp lấy vai nàng, bước chân loạng choạng như người say rượu.
Sau khi lay gọi hai ba lần mà thấy Lê Tuấn hai mắt vẫn nhắm nghiền, đầu gục trên vai mình, Thu Đào hốt hoảng dìu chàng đến bên chiếc xích đu. Vóc dáng cao to của chàng làm Thu Đào bước thấp bước cao, mệt bở hơ tay cả hai người mới đến nơi và để mặc cho thân thể rơi tự do xuống xích đu đánh “phịch” một cái. Trong lúc ngã nghiêng không giữ được thăng bằng, Lê Tuấn ngã nhào xuống đè chặt lưng Thu Đào xuống xích đu. Cơ thể ấm nóng ghì chặt làm Thu Đào ngượng ngùng loay hoay dùng tay đẩy ngực Lê Tuấn ra định ngồi dậy. Đột nhiên chàng không còn dịu dàng như lúc bình thường, hai mắt si dại nhìn nàng như muốn nuốt chửng. Lê Tuấn thấy khắp người như lửa đốt, tình ý trong lòng bỗng dâng lên như sóng cuộn không cách nào kìm hãm, Thu Đào xinh đẹp mỏng manh lại đang nằm gọn trong vòng tay. Bất giác chàng kéo Thu Đào vào lòng định hôn lên môi, Thu Đào nhanh trí dùng một tay che miệng Lê Tuấn lại tránh được. Nhưng gói thuốc bột của Ngọc Tú đã phát huy tác dụng, Lê Tuấn như bị mất kiểm soát hành vi, chàng gỡ mạnh tay Thu Đào ra đặt đôi môi nóng hổi lên môi nàng, một tay ấn chặt lưng nàng ghì vào ngực, một tay đưa lên xé rách vai áo để lộ cả lần áo yếm.
– Xoạt!
Một mảnh vải rơi xuống đất.
Tiếng kêu của Thu Đào vang lên thất thanh giữa đêm tĩnh mịch:
– Á! Buông ta ra!
* * * Hết chương 31 —-
Chú thích:
1. Nội các: Phía bên trong Quảng Hằng Các
2. Gia kiều: Một kiểu cầu thịnh hành thời cổ, phía dưới là cầu, phía trên có mai che như một ngôi nhà nên gọi là “gia kiều”.
3. Bồi giá: Người tỳ nữ theo chủ đi về nhà chồng.