“Có chuẩn bị từ trước?”
“… Hả?” Tần Yên mới vừa hoàn hồn, theo bản năng trả lời, “Không có ——”
Cô ta còn chưa dứt lời, lại không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn.
——
Ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn động một cái, rất dễ dàng trực tiếp xóa bỏ bức ảnh kia vĩnh viễn.
“Tuấn ca, anh…”
Sắc mặt Tần Yên tái nhợt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh lại âm u tàn ác.
Mặt Hoắc Tuấn không cảm xúc nhìn cô ta, mấy giây sau, anh cười lạnh một tiếng.
“Sợ tôi bị tổn thương?… Do ai, Tần Khả sao?”
Nói xong, anh tiến lên một bước, ép Tần Yên lui đến góc tường.
Khoảng cách gần gũi đến gần như mờ ám như vậy, nhưng trong đôi mắt đen nhánh của nam sinh chỉ có âm u làm cho người ta sợ hãi.
“Cô là sợ tôi không làm tổn thương được Tần Khả chứ gì?”
Dứt lời, Hoắc Tuấn bỗng siết chặt tay, bóp chặt di động đến nỗi vang lên tiếng. Trước sắc mặt trắng bệch của Tần Yên, anh đưa tay ném đến bên tai của Tần Yên ——
“Cạch” một tiếng.
Di động bị đập trực tiếp báo hỏng, dính cả máu rơi ở trên mặt đất.
“Chơi châm ngòi ly gián giữa tôi và cô ấy —— Tần Yên, cô cho rằng cô là cái thá gì?”
Giọng nói của nam sinh rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại đáng sợ khiến người ta sợ hãi.
“Tuấn… Tuấn ca…”
Tần Yên đã bất chấp việc đau lòng cho di động của mình, cô ta nhìn nam sinh trước mắt, thân thể dường như không kiềm chế được mà run rẩy, cả môi cũng run run.
——
Hoắc Tuấn trước mặt quả thực giống kẻ điên, bệnh tâm thần… Tóm lại không phải người bình thường!
Tần Yên cảm thấy chính mình giống như tùy thời đều sẽ bị anh bóp chết ở chỗ này!
Tần Yên sợ tới mức chân mềm nhũn, mặt không còn chút máu, vành mắt đỏ bừng gần như muốn khóc.
“Không —— Xin lỗi… Xin lỗi Tuấn ca…” Cô ta dùng sức lắc đầu, thân thể căng chặt, “Em không dám, lần sau… Không đúng, không có lần sau, em bảo đảm sẽ không có lần sau Tuấn ca…”
Ánh mắt Hoắc Tuấn âm u.
Anh chậm rãi thu tay, rũ xuống.
“Đây là một lần cuối cùng.”
“Lại để cho tôi biết cô lại lấy thủ đoạn bỉ ối như vậy tính kế cô ấy… Tôi sẽ giết chết cô —— không tin cô cứ thử xem.”
Môi mỏng của nam sinh khẽ nhúc nhích, trước tiếng sấm rền nổ vang trời, âm thanh kia khàn khàn trầm thấp.
“—— Cút.”
“……!”
Ngay cả di động Tần Yên cũng không nhặt, sợ tới mức nức nở chật vật chạy xuống dưới lầu.
Trên trời tiếng sấm thứ nhất cuối cùng cũng kêu lên.
Tiếng ầm ầm còn dư âm như là muốn cùng nhau hủy diệt thế giới này.
Trời đã mưa nhưng cửa sổ lại chưa đóng, luồng gió theo đó chui vào, khí ẩm phả lên trên mặt.
Cả thế giới đều chìm trong những hạt mưa như muốn xé nát nơi đây.
Hoắc Tuấn nhắm mắt lại.
Trên vầng trán trắng nõn của nam sinh, gần xanh nổi lên chậm rãi đè xuống.
Phòng học phía sau và hành lang không biết từ khi nào đã không còn bóng người.
Yên tĩnh giống như chết.
Hoắc Tuấn chậm rãi xoay người, cuối cùng đi xuống cầu thang lộ thiên.
Mưa càng lúc càng lớn hăng hái đánh lên trên người anh, nhưng anh tựa như đã mất đi tất cả cảm giác.
Vào giờ phút này gương mặt nghiêng đẹp trai gần như tái nhợt, sắc bén cũng mất sức sống.
Nếu như Tần Khả thích Hoắc Cảnh Ngôn,
Vậy anh cũng không hề bất ngờ.
Hoắc Cảnh Ngôn dịu dàng, nho nhã, ôn hòa, hài hước… Hoắc Cảnh Ngôn khác anh hoàn toàn.
Từ nhỏ, người đàn bà kia đã nói với anh, mày giống như người cha đã vứt bỏ mày vậy, đều là quái vật không có lương tâm.
Không, mày so với ông ta càng quái dị hơn.
Mày giống như kẻ điên, với tất cả mọi người đều là phiền toái và tra tấn.
Nói lời này, chính là người đàn bà đã sinh ra anh, trong một buổi tối mưa rào, ném anh ở giao lộ giữa đường cao tốc và nông thôn bùn lầy.
Anh không nhớ rõ vào đêm đó trong màn mưa chính mình làm thế nào lại ngã bể đầu chảy máu, như thế nào trong lạnh lẽo và đói khát lại có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc…
Anh chỉ nhớ mỗi một câu mà người đàn bà kia nói.
Ngay cả người sinh anh ra cũng không cần anh.
Bất kỳ người nào cũng không dám thân cận với anh.
Mỗi khi trời mưa rào, Kiều Cẩn Kiều Du Vệ Thịnh… Mỗi người đều sẽ tránh anh tránh rất xa.
…Cho nên.
Làm gì có ai sẽ thích một con quái vật chứ.
Đáy mắt Hoắc Tuấn không cảm xúc cười nhạt.
Anh nghe trong tiếng gió sắc bén, có tiếng người cười lạnh.
——
Anh đã quen rồi.
Mặt Hoắc Tuấn không cảm xúc bước xuống bậc thang cuối cùng.
Hoàn toàn không có gì che chắn được nước mưa đánh lên người anh, trong nháy mắt liền ướt đẫm.
Dưới lầu còn lẻ tẻ mấy học sinh vẫn chưa rời đi đều chú ý tới anh, vừa thấy rõ là Hoắc Tuấn, những người đó giống như thấy quỷ đều đồng loạt cúi đầu, nhanh chân rời đi tránh đi.
Khóe miệng Hoắc Tuấn khẽ cong.
Ý cười nơi đáy mắt đầy châm chọc lại trống rỗng.
Anh nhấc chân định bước một bước vào màn mưa.
——
Trước mắt tối sầm lại.
Một cây dù lớn màu đen đột nhiên chống trước mặt anh.
Hoắc Tuấn bỗng dừng lại.
Mấy giây sau, cơ thể anh căng cứng ngoái đầu nhìn lại, thì thấy thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của cô gái nhỏ khó khăn chống cây dù có chút quá lớn so với cô, cánh tay tinh tế trắng nõn để ngang ngay trước mắt anh, giống như chỉ cần gập lại là sẽ gãy.
Nhưng Tần Khả vẫn cố gắng chống lên.
Trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, nổi lên một cảm xúc không đồng ý lại có chút nỗi buồn nhàn nhạt.
Cặp chân mày tinh tế khẽ nhăn, ấn đường cau lại như một đóa hoa xinh đẹp.
“Nếu anh chỉ mang một cây dù, thì tại sao lại phải cho tôi?”
“…”
Con ngươi Hoắc Tuấn run rẩy.
Giống như cho đến giờ phút này, anh mới bị những lời này từ trong mộng kéo về hiện thực.
Đáy mắt anh lướt qua tia cảm xúc âm u gần như dữ tợn.
“Em tới đây làm gì?”
Nam sinh gằn từng chữ một, từng câu từng chữ đều trầm thấp lộ ra ý người sống chớ đến gần làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng Tần Khả không hề sợ dáng vẻ đó của anh.
Trong ánh mắt cô nhìn anh mang theo một chút bất đắc dĩ —— là ánh mắt mà Hoắc Tuấn đã từng nói chính là thứ mà anh mê mệt nhất, như là không thể làm gì lại dung túng, như là có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh đối với cô muốn làm gì thì làm.
Hoắc Tuấn cắn răng, xương gò má ở gương mặt thon gầy hơi run.
Anh bỗng giơ tay lên, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh ở trước mặt, gần như hung ác mà kéo người ra sau một bước, tránh vào hành lang.
Lưng Tần Khả chống trên tường, cô nhíu mày ngửa đầu, “Hoắc Tuấn, chúng ta nói chuyện là được rồi, anh đừng nổi điên.”
Nhưng mà giờ phút này bên dưới đáy mắt của Hoắc Tuấn hiển nhiên không còn tồn tại chút lý trí nào.
Đôi mắt đen của anh bình tĩnh, giọng nói khàn khàn trầm thấp chìm vào trong màn mưa rào phía sau ——
“Bây giờ em đi ngay vẫn còn kịp.”
“?”
Tần Khả không hiểu nhìn anh.
“Tôi đi rồi, anh lại dầm mưa về?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Tuấn nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt của cô gái nhỏ, đều cảm thấy dữ tợn đáng sợ, nhưng cố tình cặp mắt của cô gái nhỏ lại trong suốt sạch sẽ, không hề né tránh.
Hoắc Tuấn gần như muốn điên rồi.
Anh nghiến răng nghiến lợi:
“Em một chút cũng không sợ tôi?”
“…”
Tần Khả thở dài.
Nổi điên đại khái sẽ ảnh hưởng tới trí thông minh? Nếu không sao đã quen biết lâu vậy rồi, Hoắc Tuấn vẫn rối rắm vấn đề này?
“Ừ,” Cô nhịn lại tính tình dỗ anh, lắc đầu, “Tôi không sợ, anh cũng không phải mãnh thú ăn thịt người, tôi tại sao phải sợ?”
Hoắc Tuấn vô cùng tức giận.
Giống như chó sói gặp được một con thỏ ngốc, chó sói đã thay con thỏ cảm thấy tính mạng mình khó bảo toàn, nhưng con thỏ lại đưa cái cổ trắng nõn đến dưới chóp mũi của con sói, còn nhẹ giọng khiêu khích anh cắn đi?
Cuối cùng chó sói nhất định là tức chết.
Hoắc Tuấn nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Anh duỗi tay đột nhiên lấy cây dù trong tay Tần Khả, ném qua một bên.
“Dù…”
Tần Khả nóng nảy, vừa xoay người định đi nhặt, lại bị người nọ một phen kéo lại, áp lên trên tường.
——
Hoắc Tuấn liền cúi người xuống bên cạnh cổ cô.
Cho tới giờ phút này, Tần Khả mới kinh ngạc phát hiện, hô hấp của nam sinh nóng rực gần như nóng bỏng.
Cuối cùng Tần Khả mới cảm nhận được nguy hiểm nào đó đến gần.
Cô hơi chần chờ, quyết định dùng ngôn ngữ khuyên bảo.
Chỉ là không đợi cô há mồm, đã nghe thấy giọng nói bên tai khàn khàn vang dội:
“Bây giờ thế nào… Còn không sợ?”
Tần Khả: “…”
Người này thật là ấu trĩ.
Giống như con chó lớn bị vứt dưới mưa.
Ngược lại da đầu Tần Khả thả lỏng xuống. Cô do dự 01 giây, to gan vươn tay, xoa nhẹ một cái lên trên mái tóc dài màu đen đã bị ướt một nửa.
Cơ thể nam sinh đều bị cô xoa đến cứng đờ.
Mấy giây sau, đôi mắt âm u tàn bạo nâng lên, từ trên xuống dưới từ đỉnh đầu cô nhìn xuống.
Tần Khả vô tội ngửa đầu nhìn lại.
“Mưa nhỏ lại rồi, Hoắc Tuấn, chúng ta nên về nhà thôi.”
“……”
Ánh mắt Hoắc Tuấn âm trầm nhìn chằm chằm cô.
Mấy giây sau,
Anh cười lạnh, không cam lòng lại chật vật rủ mắt xuống, thấp giọng uy hiếp:
“Coi như em trốn được một lần.”
“?”
Hoắc Tuấn không nói chuyện, đột nhiên cúi người, cứng rắn ôm cô vào trong lồng ngực.
“Nếu còn có lần sau… Tôi làm cho em không còn sức để mà khóc.”
Tần Khả: “.”