Ba Ba Mạc Tỏa không mấy để ý đến thái độ của cô ta, mục đích của cô hôm nay là đến để gặp Hoàng thượng, xem mặt mũi ra sao.
Cô đến chỗ Hoa Phi đơn giản chỉ vì cung cô ta là nơi Hoàng thượng hay lui tới nhiều nhất. Ngồi lì ở đây nếu may mắn thì sẽ gặp được Hoàng thượng, chứ cô cũng chả thích thú gì.
“Hôm nay Tần muội đến đây là vì muốn dâng đến cho Hoa Phi tỷ hộp phấn quý lần trước Hoàng thượng tặng cho muội, nhiều quá không dùng hết.”
“Hỗn xược.” Hoa Phi ném luôn chén trà xuống đất, tiến đến tát một cái vào mặt Ba Ba Mạc Tỏa.
“Ngươi đến là để khoe khoang với bổn cung là mình được Hoàng thượng sủng ái sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không biết có phải do cái tát vừa nãy quá mạnh khiến nó bị ngu luôn không. Nhưng cô thật sự không hiểu ý Hoa Phi là gì.
‘Cái khỉ gì vậy nhỉ, mình là muốn mang phấn tặng cho cô ta mà sao lại tát mình chứ.’ Cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Nhưng để bị ăn tát thực sự quá sức chịu đựng, cô đứng dậy tiến đến chỗ Hoa Phi đang đắc ý hả dạ khi tát chảy máu được khuôn mặt của Mộc Thanh Nhi.
Thấy Ba Ba Mạc Tỏa đi lại, cô ta cứ ngỡ là hành lễ cúi đầu xin lỗi, nào ngờ bị ăn ngay một cái tát đau đến nỗi ngã ngửa về phía sau, nằm dài ra sàn.
Trong đầu Hoa Phi lúc này quay cuồng mông lung, sự bất ngờ không tin được cùng sự tức giận đến hộc máu khiến cô ta ôm chặt mặt nhìn Ba Ba Mạc Tỏa căm tức không nói lên lời.
Ba Ba Mạc Tỏa nở một nụ cười đắc ý, híp híp mắt ngồi xổm xuống giễu cợt nhìn cô ta nói:
“Đau lắm phải không?” Hừ không đau sao được, cô dồn kha khá năng lượng vào tay mục đích cho cô ta bay hàm luôn, ai ngờ hôm nay ăn uống khá đạm bạc nên sức còn yếu quá không khiến răng tạm biệt lợi được, chỉ để lại một vệt máu dài trên mép.
“Nương nương, người có sao không?” Nô tỳ cận thân bên ngoài nhanh chóng chạy lại.
“Mộc Tần…ngươi… sao ngươi dám.” Hoa Phi tức tối không nói rõ ràng, câu chữ ngập ngừng.
“Tại sao ta không dám, ngươi nghĩ ngươi là ai, à…chậc chậc…quên mất, thì ra là Hoa Phi.”
Nô tỳ bên cạnh Hoa Phi liền nói:
“Ngươi biết đây là Hoa Phi, trong khi ngươi chỉ là một tần vị nhỏ bé, vậy mà dám tát Hoa phi nương nương sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa quay ra cho nha đầu kia một tát đau không kém.
Sau đó Ba Ba Mạc Tỏa đứng dậy, chiễm chệ ngồi lên ghế, tiện tay rót luôn cho mình một chén trà.
“Hoa Phi thì làm sao, vài ngày nữa là đến lễ sắc phong rồi, ta nghe nói tất cả người mang chức vị Tần sẽ được phong làm Phi, còn chức vị Phi thì lại chỉ được một người duy nhất được lên Hoàng quý phi. Vậy chẳng phải ta và ngươi ngang hàng rồi sao? Với lại…”
Cô quay sang phía nô tỳ bênh chủ kia: “…Ở đâu có kiểu nô tỳ được phép gọi ngươi xưng ta với phi tần của Hoàng thượng vậy? Hử?”
Hoa Phi suy nghĩ một hồi, đúng thật là có chuyện này, danh sách đã ban xuống rồi. Hừ sao cô ta lại quên mất chuyện này chứ.
mọi người ơi ghé truyện thấy hay like cho mình nha, có đóng góp ý kiến gì cho tình tiết truyện tiếp theo thì bình luận nha.