Trong cuộc truy bắt, anh là người lao lên đầu tiên, không nghĩ đối phương còn mang theo hung khí bên người, lúc anh quay đầu lại đã bất ngờ bị đâm một nhát.
***
Trong phòng khách, Tưởng Thành dựa người vào sô pha mà ngủ say. Cô đến đắp chăn cho anh, mắt anh không mở, mà miệng đã cười toe toét, nắm lấy tay cô, kéo cô nằm đè lên người mình.
Chu Cẩn chán ghét anh lại đi trêu chọc mình, đầu gối đè lên chỗ hiểm của anh. Tưởng Thành kinh ngạc, nhanh tay nhanh mắt chặn cô lại, hai ba đường đã phản công lại cô.
Cô bị giữ ở trên sô pha, Tưởng Thành ở sau lưng cô, cúi đầu gặm một cái sau gáy cô: “Anh dạy cho em, mà em lại cố tình đem ra để đối phó với anh?”
Cô đỏ mặt, mắng anh: “Xấu xa lưu manh.”
Tưởng Thành cười to: “Tôi thừa nhận mình lưu manh, nhưng không xấu xa. Hoan nghênh cảnh sát Chu đến thu thập chứng cứ.”
Anh siết chặt vai cô, để cô đối mặt với mình, khi kề sát ngực lại, anh ngửi thấy hương vị sạch sẽ của ánh nắng mặt trời chiếu vào.
***
Trong phòng ngủ, vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Tưởng Thành đang nằm bên cạnh. Nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, đặt tay lên eo cô, hơi thở nhẹ và dài.
Anh có khuôn mặt rất sáng, mái tóc đen nhánh, ngủ thật yên bình.
Cô lại nhớ tới, lần đầu tiên Tưởng Thành nằm xuống chiếc giường này, ôm cô thật lâu thật lâu rồi sau đó mới dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Tiểu Ngũ, cuối cùng anh cũng có nhà riêng.”
Hình bóng anh hiện lên ở khắp nơi trong tầm mắt cô, nhìn về phía cô.
“Tiểu Ngũ, không được xem phim kinh dị?”
“Tiểu Ngũ, em mau cứu mạng nó với. Cây xương rồng trên ban công hình như đã bị anh nuôi chết rồi.”
“Tiểu Ngũ, anh đau đầu.”
“Tiểu Ngũ.”
***
“Chu Cẩn.”
Giọng nói lạnh lùng của Giang Hàn Thanh cắt đứt sự mơ màng của cô.
Chu Cẩn hít một hơi, ngay giây phút đó tầm mắt cô thu hẹp, dừng lại trên lại trên gương mặt của Giang Hàn Thanh.
Cô như tỉnh lại sau cơn mơ, nhìn anh một cái, hỏi: “Xong rồi à?”
Giang Hàn Thanh nắm tay cô, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Chu Cẩn cười, không nhìn lại nữa.
Cánh cửa đóng lại bằng một tiếng ‘cạch’, ngăn cách với thế giới bên ngoài, sự trống trải và không khí trầm lặng như những dải dây leo, nhanh chóng bám đầy căn phòng.
***
Ngày hôm sau, Chu Cẩn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, đồng phục màu xanh thẫm, đến đội trọng án gặp Đàm Sử Minh.
Giang Hàn Thanh đi cùng cô, Đàm Sử Minh nhìn thấy hai người, nói với Giang Hàn Thanh trước: “Cục phó Diêu đã đến rồi, đang ở văn phòng tổ chuyên án.”
Giang Hàn Thanh ngầm hiểu: “Tôi biết rồi.”
Đáy lòng Đàm Sử Minh cũng có chút hoang mang.
Sáng sớm nay Diêu Vệ Hải vừa đến, liền tổ chức một cuộc họp để tìm hiểu tiến trình của vụ án. Sau cuộc họp, ông đã nói chuyện với Diêu Vệ Hải về chuyên gia cố vấn mà tổ trọng án mời về, nhìn phản ứng của Diêu Vệ Hải, dường như ông ta sớm đã nghe nói đến Giang Hàn Thanh.
Có điều cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy.
Trước đây Giang Hàn Thanh ở trong phòng nghiên cứu tội phạm của tỉnh. Anh cùng với thầy của mình đã từng đảm nhận nhiều vụ án nghiêm trọng và đặc biệt, Diêu Vệ Hải từng nghe nói về anh cũng là điều bình thường.
Đàm Sử Minh không có quá nhiều nghi ngờ, sau khi thấy Giang Hàn Thanh đi ra ngoài, ông dựa vào ghế, bắt đầu châm chọc Chu Cẩn: “Lần này coi như là cháu bị xử lý rồi.”
“…Sư phụ, chú đừng thấy người gặp nguy còn thừa cơ hãm hại nữa.”
Đàm Sử Minh nói: “Hợp tác thẩm tra, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Giang Hàn Thanh lặng lẽ đứng ngoài cửa, sắc mặt chìm xuống như nước.
Đằng sau cánh cửa, thấp thoáng truyền đến giọng nói chính trực của Chu Cẩn, cô nói: “Nếu tôi mắc sai lầm trong công việc và vi phạm kỷ luật cảnh sát, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt.”
“Nhưng nếu xét thấy tôi không có lỗi, tôi xin được phục chức ngay lập tức, tham gia công tác điều tra vụ án ‘8.17’.”
Sự đen tối trong đáy mắt anh như sâu hơn, đi về phía văn phòng đội chuyên án.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần, Diêu Vệ Hải mời vào.
Ông nhìn lên, thấy người thanh niên mặc vest đi giày da, gò má cao gầy, mắt và mày đen sẫm. So với Giang Hàn Thanh khi còn làm việc ở sở tỉnh năm năm trước, anh của bây giờ trông điềm đạm và biết kiềm chế hơn.
Thậm chí có chút khác lạ.
Diêu Vệ Hải thở dài: “Thực sự là cậu.”
Giang Hàn Thanh gật đầu chào: “Cục phó Diêu.”
Diêu Vệ Hải nói: “Thầy của cậu đã rất vất vả mới sắp xếp cho cậu giảng dạy ở Đại học Khoa học và Công nghệ, chỉ để đảm bảo an toàn cho cậu. Bây giờ cậu quay lại điều tra vụ án này, không nghĩ đến chuyện phải bất chấp mạo hiểm cả tính mạng sao?”
Ánh mắt Giang Hàn Thanh tối sầm lại, đáp: “Trốn tránh, vĩnh viễn không phải là cách.”