– Đúng vậy, chúng tôi tới để cứu mọi người. Ở đây có tổng cộng bao nhiêu người thế ?
– Hai mươi bảy người. – Đoàn nói.
Tài ngoắc tay gọi Khải, hai người thì thầm tranh luận gì đó, cuối cùng hai người gật gù, đoạn Tài quay qua tiếp ý của Khải ban nãy :
– Chúng tôi còn phải cứu rất nhiều dân thường khác, vậy nên chỉ có thể cử ra hai người để hộ tống mọi người an toàn rời khỏi đây …
– Các anh biết dưới kia có bao nhiêu zombie không ? – Một nam nhân trẻ tuổi nói. – Hai người các anh sao có thể bảo vệ được hai mươi bảy người tụi tôi khỏi ngần đấy zombie được chứ …
– Đạt, được rồi đấy ! – Một người trung niên ngắt lời nam nhân kia. – Họ chỉ hỗ trợ chúng ta rời khỏi đây thôi, còn lại thì tự mình lo lấy, trách cứ cái gì. Khu đô thị này có bao nhiêu người đang chờ được cứu, đâu phải mỗi nhà mày thôi đâu ?
Người trẻ tuổi kia bị la mắng một trận thì lẳng lặng lui ra sau, không dám lên tiếng nữa.
Bốn người lính mà tiểu đội Hai cứu ra ban nãy đều là những người may mắn sống sót của trung đội Một sau vụ rơi máy bay, Tài chỉ định hai người trong số đó hộ tống những dân thường này rời khỏi khu đô thị Nam Giang Pearl Center một cách an toàn, số còn lại tiếp tục tìm cách tới được tòa tháp Pearl Tower.
Từ chỗ đứng của các chiến sĩ chỉ còn cách tòa tháp Pearl Tower một tổ hợp chung cư cùng với một công viên lớn dưới chân tòa tháp. Ban đầu, mọi người dự định sẽ đợi zombie trong tòa nhà rút đi hết thì tiếp tục lên đường, nhưng theo thông tin mà Tài nhận được, chiếc trực thăng dự đoán được dùng để đón Sarada chỉ còn cách thành phố Nam Giang nửa tiếng bay nữa, thời gian có hạn, mọi người không thể ngồi yên một chỗ được.
– Tòa nhà bên cạnh không có zombie lại cách tòa nhà này chỉ một con hẻm, mọi người có thể qua bên đó rồi đi xuống dưới, tiếp tục di chuyển về phía mục tiêu. – Khải đề xuất.
– Con hẻm giữa hai tòa nhà rộng tới mười lăm mét, sao qua được ? – Kiệt nói.
– Lấy đống bàn ghế kia buộc dây nối lại với nhau, sau đó bắc qua bên kia. – Tài nói. – Cầu nối này không thể chịu tải được, vậy nên một người sẽ xung phong chạy qua đó trước, dùng dây thừng buộc một đầu ở đây, một đầu bên kia rồi những người còn lại sẽ đu qua.
Nhiệm vụ này có chút mạo hiểm, hai tòa nhà này đều cao hơn năm chục mét, người dẫn đầu chỉ cần sơ suất trượt chân rơi xuống, chắc chắn sẽ ngã tan xác. Cho dù các chiến sĩ đặc công đều trải qua nhiều bài huấn luyện khắc nghiệt, nhưng khi nghĩ đến nhiệm vụ gần như là cảm tử này, nhất thời ai nấy đều cảm thấy chùn bước, không ai dám tình nguyện.
Nếu cứ chần chừ như vậy, chắc chắn mọi người sẽ bỏ lỡ thời gian để bắt Taing. Kiệt không suy nghĩ gì nhiều, lập tức xung phong làm người đầu tiên.
– Tốt ! – Tài nói. – Mọi người mau tìm dụng cụ, chuẩn bị bắc cầu nối qua bên kia !
– Việc này nguy hiểm lắm đấy ! – Đoàn nói với Kiệt. – Cậu không sợ chết à ?
– Ai mà chẳng sợ chết, mà có sợ thì cũng phải đối mặt với cái chết thôi, tôi cũng chả phải ngoại lệ gì. – Kiệt thản nhiên trả lời Đoàn. – Nhưng tôi sẽ không chết vào ngày hôm nay đâu, cậu cứ tin tôi đi.
Khi nói những lời này, trong lòng Kiệt có chút sự ngông cuồng, kèm theo đó là vô vàn quyết tâm. Cậu nhất định phải bắt Kheang, phải để hắn trả giá cho những tội ác mà hắn đã gây ra với nơi này.
Với lại nếu bắt được Kheang, biết đâu Kiệt sẽ tìm được thuốc giải để cứu chữa cho Sơn, cũng như chữa trị cho gần mười lăm nghìn người xấu số khác bị biến thành zombie.
– Mọi người, Sơn tỉnh lại rồi ! – Đột ngột Nhật la lên thông báo, thấy ai cũng e ngại liền nói. – Sơn vẫn còn tỉnh táo ! Cậu ta vẫn chưa biến thành zombie đâu, mọi người đừng sợ !
Kiệt là người chạy đến bên Sơn đầu tiên, không kiêng dè gì việc cậu ta là zombie, đầu tiên kiểm tra lòng bàn tay của Sơn đã được Nhật băng bó cẩn thận, thấy toàn bộ cánh tay trái của cậu ta đều nổi gân xanh kinh dị, nhất thời cậu ý thức được Sơn vẫn đang trong quá trình biến đổi, chỉ có điều cậu ta biến đổi chậm hơn người khác mà thôi, nhưng vẫn không ngăn được việc Sơn sẽ hoàn toàn biến thành zombie. Nghĩ đến thực tại có thể xảy ra này, Kiệt căn bản không biết nói gì, trái tim tựa hồ như bị ai đó bóp nghẹt.
– Mọi người tiếp tục làm việc của mình đi ! – Tài thúc giục, đoạn chạy tới chỗ của Sơn. – Đồng chí thấy sao rồi ? Nhắm mình có thể tiếp tục nhiệm vụ này được không ?
Trẻ con nhìn vào cũng hiểu Sơn sắp biến thành zombie, chắc chắn là có sao rồi, nhưng cậu ta lại lắc đầu tỏ vẻ mình ổn, đoạn nói :
– Nhiệm vụ gì vậy ? Cho em theo với.
– Mày bị cắn như vậy rồi rồi, đừng có đi nữa. – Kiệt nói. – Lát nữa mày theo nhóm dân thường ra ngoài, nhờ mấy người bên quân y tìm cách chữa khỏi bệnh này đi, đừng để bản thân biến thành zombie.
– Chẳng ai chữa nổi bệnh này đâu, tao mà ra ngoài vòng cách ly thứ nhất là sẽ bị gϊếŧ chết đấy, nhẹ tay hơn thì cũng bị bế đi nghiên cứu mổ xẻ rồi, chẳng sống được bao lâu đâu. – Sơn nói. – Kỳ này tao chết chắc rồi, thà rằng trước khi chết phải đóng góp công sức cho nhiệm vụ của đại cục, chứ không phải làm gánh nặng cho những người khác được.
Sơn nói xong thì cười, cố tỏ ra vẻ lạc quan, nhưng vẫn không giấu nổi sự tuyệt vọng và nỗi lo về cái chết mà mình đang đối mặt. Nếu là người bình thường, khi biết trước bản thân sẽ ra đi, người đó sớm đã sụp đổ hoàn toàn, căn bản chẳng thể nào cười được như Sơn.
– Tao sợ lắm Kiệt. – Sơn không thể cười được nữa, sự tuyệt vọng đã để lộ ra nét mặt. – Tao chưa muốn chết.
– Những người bị biến thành zombie không phải là người chết, họ vẫn còn sống, chỉ có điều trí óc họ bị mầm bệnh khống chế thôi. – Tài an ủi. – Sau vụ này, chắc chắn Bộ Y tế sẽ tìm cách chữa trị cho người bị biến thành zombie, cho dù ngày mai sẽ có thuốc giải, hay phải đợi đến một năm, mười năm, trăm năm, … chỉ cần cậu kiên nhẫn sống sót tới ngày đó, chắc chắn sẽ có ngày cậu được cứu thoát khỏi thân xác của một zombie.
– Zombie không có nhân tính, cũng chẳng có sự kiên nhẫn, đến khi tôi biến thành zombie rồi, thân thể mình sớm đã bị zombie khống chế, làm sao mà giữ được cái mạng này chứ ? – Sơn u uất nói.
– Sợ chết là động lực thôi thúc khát khao được sống, mà lí trí chính là gốc rễ của mọi nỗi sợ hãi. – Kiệt vuốt chóp mũi, trầm tư nói. – Anh Tài nói rằng zombie vẫn còn lí trí người sống, chỉ cần mày vẫn còn lí trí khi hóa thân thành zombie, nỗi sợ chết trong lòng mày vẫn còn, mày vẫn có thể khống chế được một phần nhỏ thân thể, giữ cho mày tiếp tục sống đến khi có thuốc giải, như vậy mày có thể quay về với bọn tao rồi.
– Chẳng ai có thể giữ được lí trí khi biến thành zombie cả … – Sơn tiêu cực nói.
– Vậy thì sao ? Cậu được binh chủng đặc công đào tạo bài bản, trở thành một thành viên của lực lượng chống khủng bố, được xem là tinh anh của tinh anh, vậy mà cuối cùng lại chịu thua con quái vật trong lòng mình à ? – Khải túm lấy cổ áo Sơn, quát lớn. – Nửa năm trước tôi thấy cậu có tố chất nên mới cho cậu gia nhập lực lượng chống khủng bố, là một vị trí mà biết bao quân nhân mơ ước, bây giờ thấy cậu có suy nghĩ như vậy, xem ra hồi đó tôi đã sai lầm về cậu rồi !
– Được rồi, anh Khải. – Nhật can ngăn, sợ Khải làm lớn chuyện. – Sơn vừa mới tỉnh lại, anh đừng kích động cậu ấy nữa.
Sơn bị Khải nạt nộ như vậy, ban đầu có phần hơi sững sờ, cuối cùng cậu ta trầm xuống, sân thượng rơi vào tĩnh lặng.
– Mọi người đừng đứng đó nữa, tiếp tục làm công việc của mình đi ! – Khải to tiếng. – Kệ Sơn đi, một người chấp nhận để mình biến thành zombie như cậu ta không đáng để mọi người để tâm đến ! Đừng có lề mề đứng đó nữa, chúng ta sắp hết thời gian rồi !
– Em không phải zombie. – Bỗng nhiên Sơn lí nhí nói.
– Cậu nói cái gì cơ ? – Khải lập tức quay lại, sửng cồ nhìn Sơn. – Tôi không nghe rõ.
– Em sẽ không đánh mất bản thân mình ! – Sơn kiên định nói lớn. – Thân thể này là của em, em sẽ không chịu thua zombie trong người em đâu !
– Ai cũng nói được, nhưng quan trọng là hành động. – Khải đã dịu đi một chút. – Đứng dậy đi, phụ tôi một tay.
Khải chìa tay ra, nắm tay Sơn kéo cậu ta dậy, rồi cùng những chiến sĩ khác nhanh chóng tìm kiếm các dụng cụ để tạo thành cầu nối để Kiệt có thể chạy qua bên kia. Sĩ khí lan tỏa đến tất cả mọi người, ai nấy đều hăng hái làm việc, lấy những tấm ván gỗ, cố định lại với nhau bằng băng keo được quấn vào nhau, tạo thành một cây cầu tạm bợ dài hơn mười bảy mét, nhanh chóng được bắc sang ban công của tòa nha kế bên.
Kiệt buộc một sợi dây thừng vào người, nhìn cây cầu vừa được dựng lên thì cảm thấy có chút khiếp đảm. Cây cầu được ghép bởi ván gỗ, mái tôn, thanh sắt hay bất cứ thứ gì khác tìm thấy trên sân thượng, nhìn nó đung đưa giữa không trung, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng lắc lư như muốn rơi xuống đất, người thường nhìn vào cũng thừa hiểu cậu sẽ không tới được tòa nhà bên kia.
Nhưng Kiệt là bộ đội đặc công, trong từ điển không có hai từ “không thể”, bằng mọi giá phải tới được mục tiêu, nếu không cả tiểu đội sẽ bỏ lỡ đi cơ hội cuối cùng bắt Kheang phải trả giá cho hành động của hắn.
Kiệt bước lên lan can, nhìn xuống mặt đất bên dưới, tựa hồ nhìn xuống hố sâu hàng chục mét, bên dưới lại lúc nhúc zombie, cảnh tượng khiếp đảm khiến cậu nổi hết cả da gà. Một cơn gió lạnh lẽo nổi lên, mơn trớn da thịt Kiệt, khiến não bộ cậu thoát khỏi cơn mụ mị, cậu nhanh chóng tránh nhìn xuống dưới, hít một hơi thật sâu, rồi lấy đà phóng thật nhanh qua bên kia.
Cây cầu tạm bợ này phải chịu một sức nặng hơn bảy chục ký của Kiệt, các chỗ nối giữa hai mảnh vật liệu không chịu được lực nặng như vậy, lập tức sập xuống dưới, kéo theo phần còn lại của cây cầu. Kiệt thấy cây cầu đã rơi khỏi vị trí, nhất thời cảm thấy cực kỳ hãi hùng, nhưng cậu cưỡng chế ép mình lấy lại bình tĩnh, tì mạnh chân xuống sàn tạo thành ma sát, cúi người để tránh lực cản của không khí, dồn hết toàn bộ sức lực của mình chạy lên từng mảnh vật liệu giữa không trung, nếu không để ý kĩ sẽ tưởng cậu như một vị thiên sứ, đang từng bước giẫm lên không khí, lơ lửng nhảy nhót giữa bầu trời đêm.
Nói thì chậm, hành động lại nhanh, Kiệt trong hơn một giây rưỡi đã chạy đến điểm cuối cùa cây cầu, nhưng lúc này toàn bộ cây cầu đã rơi khỏi vị trí ban đầu, điểm cuối của cầu còn cách sân thượng tòa nhà mục tiêu khoảng ba mét. Kiệt không nghĩ ngợi nhiều, nhún người lấy đà, rồi bật nhảy thật mạnh, phi người giữa không trung, tới được lan can của sân thượng đối diện thì cuống cuồng bắt lấy. Kiệt bám thật chặt vào lan can sân thượng, mồ hôi mồ kê đầm đìa, tim đập thình thịch không kiểm soát được, toàn thân vắt vẻo giữa không trung. Cậu trấn an chính mình, quay lại nhìn tòa nhà nơi mọi người đang đứng, cảm thấy trong lòng có chút mừng rỡ, công việc tưởng chừng bất khả thi này cũng được cậu hoàn thành.
Ở tòa nhà bên này, mọi người chỉ thấy Kiệt lao nhanh như một cơn gió, vừa chớp mắt đã chạy được nửa quãng đường, nhìn cây cầu sập xuống mà Kiệt vẫn chẳng lo lắng gì, một màn bay nhảy giữa độ cao mấy chục mét để tới được tòa nhà bên kia, ai nấy nhìn vào đều cảm thấy thót tim.
Kiệt không chần chừ lâu, cậu nhanh chóng trèo vào sân thượng của tòa nhà, tháo sợi dây thừng trên người mình ra rồi buộc chặt vào lan can, căng sợi dây nối giữa hai tòa nhà, sau khi chắc chắn nút dây đã được buộc chặt liền ra hiệu cho những người còn lại có thể đu dây qua.
Lần lượt từng người bám vào sợi dây thừng, nhảy khỏi sân thượng, vắt vẻo giữa độ cao mấy chục mét, ai nấy đều giữ cho mình một cái đầu lạnh và thần kinh thép bền bỉ, tránh nhìn xuống dưới, lấy tốc độ nhanh nhất trèo qua. Sơn là người đi cuối cùng, Kiệt lo lắng theo dõi từng đường đi nước bước của người bạn thân, nhìn cánh tay được quấn vải trắng, thấm đẫm máu đỏ, Kiệt sợ rằng bạn mình sẽ không thể đu dây được. Nhưng Sơn nén nhịn cơn đau do ma sát giữa vết thương ở lòng bàn tay với sợi dây thừng, khẩn trương trèo qua bên Kiệt, rất nhanh đã cùng các thành viên khác của tiểu đội Hai và hai người còn sống ở trung đội Một qua tới bên này trong ánh nhìn ngưỡng mộ của dân thường ở tòa nhà bên kia.
– Một phút chỉnh đốn lại, tiếp tục di chuyển ! – Tài ra lệnh, rồi dẫn đầu, đạp mở cánh cửa dẫn ra sân thượng của tòa nhà bên này.
Các chiến sĩ cũng không nán lại lâu, nhanh chóng đề cao cảnh giác, di chuyển xuống bên dưới.