Lúcnãy, khi gặp Tấn Vương trong cung, y chỉ tới Hy Ninh cung thỉnh an Tháihậu mà thôi, chẳng lẽ Thái hậu và y còn nói tới chuyện khác sao? Khôngthì sao có thời gian đi gặp Hạ Hầu Tử Khâm chứ?
Ta đang suy nghĩ, liền nghe thấy Hiển Vương ở bên cạnh nói: “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi,Hoàng thượng không triệu kiến thần thì mới là may mắn của thiên triều.”
Ta hơi ngạc nhiên, y muốn nói Thái hậu cố ý nhân cơ hội này để triệu tậpbọn họ về hoàng đô, mục đích là muốn thăm dò hai người bọn họ xem liệucó tâm tư khác thường không.
Quả nhiên sắc mặt Thái hậu thoáng thay đổi, nhưng không tức giận.
Tấn Vương lại nói: “Tam đệ vẫn ăn nói thẳng thừng như thế, mẫu hậu cũnghiểu rõ tính nết của đệ ấy rồi đó, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thayđổi.” Y nâng chén rượu ở trước mặt, nói với người ngồi phía trên: “Dịpnày thần về hoàng đô, vẫn chưa chuyện trò cùng Hoàng thượng được mấycâu, thần xin chịu phạt một chén trước!” Nói xong, y ngửa cổ uống cạnchén rượu.
Bầu không khí ngượng ngùng ban nãy được xóa tan chỉtrong nháy mắt, Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, nói: “Dẫu sao lần này đệ cònphải ở lại một thời gian, trẫm không sợ không có thời gian ôn chuyện với nhị đệ.” Hắn lại cười nói với Hiển Vương: “Chén này trẫm kính hai đệ!”
“Thần không dám!” Hiển Vương vội nâng chén, ngẩng đầu uống cạn.
Lúc này, vẻ không vui trên gương mặt Thái hậu đã tan đi, bà nói với HiểnVương: “Ai gia nghe nói hai năm trước Tử Diễn đã lập vương phi rồi? Cònlà con gái của Hộ bộ thượng thư?” Ngừng lại một lát, bà lại hỏi: “Vươngphi khỏe chứ? Lần này về, sao không đưa nàng về đây cho ai gia gặp, aigia cũng muốn ôm tôn tử[2] của ai gia.”
[2] Tôn tử: cháu nội.Hiển Vương đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhưng đưa họ đi không tiện, hàitử[3] còn nhỏ, lại không rời được vương phi, thế nên nhi thần mới về một mình.”
[3] Hài tử: con, em bé.Nếu Hiển Vương đã nghi ngờ Thái hậu triệu tập bọn họ quay về để thăm dò, đương nhiên sẽ không đưavợ con mình theo, suy cho cùng, ở lại đất phong vẫn là an toàn nhất. Thế nhưng Thái hậu nói nhiều như thế, e là chỉ vì câu cuối cùng kia thôi.
Tôn tử à, chỉ đáng tiếc, đó là con trai của Hiển Vương, không phải của HạHầu Tử Khâm. Thế nên bà mới nóng ruột muốn phi tần trong hậu cung sinhhoàng tử, bằng không mai này xảy ra chuyện, sẽ giống như Hoàng đế GiaThịnh của tiền triều, không có con trai nối dõi, kế thừa cơ nghiệp. DùHiển Vương cũng gọi bà một tiếng mẫu hậu nhưng rốt cuộc vẫn có sự khácbiệt. Hạ Hầu Tử Khâm tuy không phải là con ruột nhưng hắn do một tay bànuôi nấng, người bà có thể nhờ cậy được cũng chỉ có người con trai này.
Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng chỉ cười, nói: “Hài tử còn nhỏ, đương nhiên không chịu được vất vả, ai gia cũng hiểu.”
Bà vừa nói xong thì nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười, nói: “Mẫu hậu chỉ quan tâmtới tam đệ, sao không hỏi nhị đệ thế nào rồi?” Hắn nói vậy khiến ta lạinhớ tới chuyện hắn đã từng nói, muốn ban hôn nghĩa muội của Hàn Vươngcho Tấn Vương.
Thái hậu lại khẽ cười một tiếng, nói: “Chuyện này trong lòng ai gia đã có ý định rồi!”
“A?” Hạ Hầu Tử Khâm ngoảnh lại nhìn bà, cười nói: “Đích thân mẫu hậu chọn vương phi cho nhị đệ sao?”
Ta không kìm được, nhìn về phía Tấn Vương, thấy vẻ mặt y vẫn lãnh đạm,dường như chuyện kia chẳng liên quan gì tới y. Ta quả thật cảm thấy cóchút kỳ lạ, hôn nhân đại sự, lẽ nào không phải chuyện rất quan trọngsao? Y không giống Hạ Hầu Tử Khâm, y chỉ là vương gia, còn có quyền chọn lựa.
Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng, y đã được phong vươngrồi, sao chuyện này còn cần Thái hậu quan tâm? Chẳng phải vương phi củaHiển Vương là do tự Hiển Vương tấn phong sao? Cùng lắm là trình tấu lênHạ Hầu Tử Khâm rồi thôi. Có điều, làm như thế thực ra chỉ là làm cho cólệ mà thôi!
Thái hậu cười, nói: “Dĩ nhiên ai gia phải quan tâmrồi! Chiều nay Tử Úc tới sớm hơn một chút, ai gia nghĩ Hoàng thượng còncó việc chưa xử lý xong nên sai người triệu hắn vào cung. Ai gia còn nói chuyện này với hắn nữa.”
Trong lòng ta kinh ngạc, rõ ràng TấnVương tự ý vào cung, vì chuyện đi săn mùa xuân mà tìm tới Thái hậu. Tuycuối cùng y không nhắc tới chuyện này nhưng Thái hậu lại nói là bà triệu Tấn Vương vào cung, thương lượng chuyện lập vương phi…
Hóa ra ta không biết, Tấn Vương lại ở Hy Ninh cung lâu như thế là vì bàn chuyện hôn nhân đại sự cùng Thái hậu sao?
Vậy Tấn Vương thì sao? Vì sao sắc mặt y lại bình thản như thế? Bình thản đến mức khiến ta cảm thấy lạ thường.
Trên gương mặt Hạ Hầu Tử Khâm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, hắn liếc nhìn TấnVương một cái, lại nói: “Trẫm không biết rốt cuộc là tiểu thư nhà nào,đến trẫm mà mẫu hậu cũng chưa hề thông báo, đã thương lượng với nhị đệrồi?”
Không chỉ hắn, ta cũng muốn biết.
Diêu Thục phi ngồi trên ghế cũng lộ vẻ hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu vẫn cười, nói: “Hoàng thượng chắc vẫn còn nhớ, một tháng trước, Bắc Tề truyền tin quận chúa của Bắc Tề, muội muội của Hàn Vương sắp tớithiên triều hòa thân? Ai gia nghĩ rằng, Quận chúa của Bắc Tề tài mạosong toàn, hiền lương thục đức, để nàng ta làm vương phi của Tử Úc thìkhông còn gì hợp hơn nữa.”
Ta nhất thời sững sờ.
Bàn tayđang cầm chén rượu của Hạ Hầu Tử Khâm thoáng khựng lại, hắn đã định banquận chúa kia cho Tấn Vương làm vương phi từ lâu, nhưng Thái hậu lại nói ra chuyện này trước hắn một bước. Nhìn nét mặt của hắn, ta càng chắcchắn một điều, chuyện đi săn mùa xuân, Tấn Vương vẫn chưa nói với Tháihậu.
Ta lại nhớ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm nói, muốn Tấn Vương nói ra những lời trên tấu chương trước mặt hắn, mới đồng ý ban hôn quậnchúa cho hắn.
Thái hậu không để tâm tới sắc mặt đang sầm xuốngcủa Hạ Hầu Tử Khâm, nói tiếp: “Vốn dĩ ai gia còn sợ Tử Úc từ chối, hỏihắn, hắn mới nói, tất cả chuyện này đều để ai gia làm chủ, Hoàng thượng, con nghĩ sao?”
“Trẫm…” Hắn ngừng lại một lát, khẽ cười, nói: “Trẫm vốn muốn… Ha, vẫn là mẫu hậu nhanh hơn một bước!”
Nét mặt hắn có chút khác thường, ta biết hắn vốn có ý định này nhưng khôngngờ lại bị Thái hậu giành trước. Ta cũng thật sự rất tò mò, sao Thái hậu lại quan tâm tới chuyện này? Còn cố ý nói chuyện này với Tấn Vươngtrước mặt Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta đang nghĩ ngợi thì nghe Thái hậu cười, nói: “Như vậy, Tử Úc sao còn chưa tạ ơn?”
Tấn Vương đứng dậy, quỳ xuống, nói: “Thần tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
Cũng nhanh quá đấy, quận chúa Bắc Tề kia còn chưa tới đây mà đã quyết địnhchuyện hôn nhân đại sự của người ta rồi. Ta nghĩ Hoàng đế Bắc Tề vốnmuốn để nàng ta vào hậu cung của thiên triều, không biết nếu biết đượctin này thì sẽ như thế nào?
Sao Thái hậu giải quyết chuyện nàynhanh vậy nhỉ, là sợ quận chúa Bắc Tề kia sẽ trở thành người của Hạ HầuTử Khâm sao? Thế nhưng, hẳn Thái hậu cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm vốn khôngmuốn nàng ta chứ nhỉ?
Lắc đầu, những chuyện này đâu phải việc ta nên quản!
Người ngồi trên im lặng một lát rồi mới nói: “Đứng lên đi, vậy thì trẫm lạivì chuyện vui sau này của nhị đệ, cạn chén này trước!” Nói xong, hắnliền dốc cạn chén rượu.
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Tấn Vương cũng uống cạn.
Mọi người uống thêm một lượt nữa, Hiển Vương ngồi cạnh ta dường như uốnghơi nhiều. Y cười, nói: “Thần nghe nói lần này Hoàng đế cùng Hoàng hậuNam Chiếu cùng tới? Không biết Hoàng thượng định để họ nghỉ lại ở đâu?”Trong nụ cười của Hiển Vương ẩn hiện nét mỉa mai.
Thiên hạ củaTuân gia năm ấy, nhà Hạ Hầu chẳng qua chỉ là thần tử. Bây giờ, giang sơn đổi chủ, công chúa tiền triều gặp Hạ Hầu Tử Khâm còn phải gọi một tiếng “hoàng thượng”.
Thật ra vấn đề này, ta cũng từng nghĩ đến.
Ngước lên nhìn người phía trên, thấy hắn vẫn không đổi sắc mặt, chỉ lên tiếng đáp: “Đương nhiên là sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, nơi ấy có rất nhiềucung điện.”
Như vậy cũng tốt, còn cách hoàng cung một đoạn đường. Vậy thì các vị khách quý khác cũng sẽ được sắp xếp nghỉ lại đó rồi.
Rượu uống chưa nhiều nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã đưa tay đỡ trán. Diêu Thục phingồi bên cạnh vội đi tới, hỏi: “Hoàng thượng say rồi sao?”
Hắnkhẽ cười một tiếng, đáp: “Tửu lượng của trẫm hơi kém”, rồi lại nói vớiThái hậu: “Mẫu hậu triệu nhị đệ vào cung sớm, có lẽ những gì muốn nói đã nói rồi. Nhưng lần này tam đệ quay về còn chưa trò chuyện cùng mẫu hậu. Trẫm hơi váng đầu, muốn về trước. Trẫm để tam đệ ở lại ngồi với mẫu hậu một lát, mẫu hậu thấy thế nào?”
Thái hậu sững người một lát nhưng cũng không tiện từ chối, chỉ nói: “Vậy cứ để Thục phi cùng về với Hoàng thượng đi!”
Nhưng hắn lắc đầu, nói: “Không cần đâu, Thuần Nhi ở lại với Thái hậu. Đàn Phi!” Hắn đột nhiên gọi.
Ta giật mình kinh ngạc. Hắn đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, trường hợp này mà còn gọi ta tới. Có điều hắn là Hoàng thượng, hắn đã mở miệngvàng, ta chỉ có thể bước lên.
“Có thần thiếp!” Ta đáp lời, đi tới.
Hắn đứng dậy, nói: “Dìu trẫm về cung!”
“Vâng!” Ta bước lên dìu hắn, hôm nay đúng là hắn đã uống rất nhiều, thế nhưng ta lại cảm thấy, vẫn chưa tới mức khiến hắn say.
Đi qua trước mắt Tấn Vương, thấy Tấn Vương đứng lên theo, giọng nói của yvang lên ở phía sau: “Vậy thì thần cũng xin cáo lui, không làm phiền mẫu hậu nói chuyện với tam đệ nữa!”
Lúc này ta mới biết, hóa ra hắn muốn Tấn Vương ra ngoài. Nhưng còn gọi ta theo làm gì?
Ta nghiêng mặt nhìn nam tử bên cạnh, hắn không nhìn ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Lý công công thấy chúng ta đi ra, vội chạy tới đón:“Hoàng thượng sao thế?”
Hắn xua tay để y tránh xa ra một chút.
Lý công công ngẩn người một lát, cuối cùng lui ra. Hai cung tỳ của ta thấy vậy cũng không dám bước tới.
Ta dìu hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng váng đầu lắm sao? Cẩn thận bậc thangdưới chân kìa!” Thật ra ta biết, hắn vốn không say, có điều hắn khôngnói, ta cũng chỉ có thể diễn trò cùng hắn.
“Ừ.” Hắn hạ giọng đáp, tựa vào ta, bước xuống bậc.
Ta đi cùng hắn một đoạn rồi ngoái lại, thấy Tấn Vương đang đi theo từ xa,liền hỏi khẽ: “Nếu Hoàng thượng muốn nói chuyện với vương gia, sao phảikhổ công gọi thần thiếp ra đây?”
Nghe thấy vậy, hắn nhíu mày, bàn tay đang ôm ta siết mạnh. Ta cau mày chịu đau, nghe hắn nghiến răngnghiến lợi đáp: “Đàn Phi của trẫm đúng là thần thông quảng đại, tới TấnVương mà cũng quen!”
Ta sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn. Nụ cười thoáng qua ban nãy, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy, thế nên mới muốn ta dìu hắn ra ngoài?
Hắn không nói gì nữa, ta biết, hắn đang đợi ta giải thích, nhưng ta có thểnói vì không muốn Tấn Vương xin Thái hậu ra mặt nhắc tới chuyện đi sănmùa xuân mà quen Tấn Vương ư? Thế thì có khác gì việc xin Thái hậu ramặt đâu, đều làm hắn mất mặt. Hắn không tức chết mới là lạ.
Nghĩ tới đó, ta lại không kìm được muốn cười thành tiếng. Vô tình nhìn thấy bộ mặt tái mét của hắn, ta đành kiềm chế.
Nghĩ một lát, ta đáp: “Hôm nay cung tỳ của thần thiếp không cẩn thận đụng phải vương gia trên hành lang, thế nên mới quen biết.”
Hắn nhướng mày, “hừ” một tiếng, nói: “Cung tỳ của nàng đụng phải hắn?”
Ta gật đầu. “Nếu Hoàng thượng không tin, lát nữa vương gia tới đây, ngườicứ hỏi vương gia là được mà!” Ta tin rằng Tấn Vương cũng sẽ không nóithẳng ra chuyện ấy, bằng không thì khi tới Hy Ninh cung, y hẳn đã nóivới Thái hậu rồi.
Hắn tức giận liếc nhìn ta, vung tay gạt ta ra,đứng chắp tay ra sau. “Trẫm đường đường là thiên tử, còn cần hỏi mấychuyện ấy à?”
Ta sững người, đúng rồi, bảo hắn đi hỏi Tấn Vương,chẳng phải cũng rất mất mặt sao? Thế nhưng nhìn bóng lưng của hắn, tacũng biết, trong lòng hắn kỳ thực rất muốn hỏi. Hắn chỉ bướng bỉnh thôi!
“Quỳ xuống cho trẫm!” Hắn quay lưng về phía ta, lạnh lùng nói.
Ta im lặng, quỳ xuống phía sau hắn.
Lúc này, tiếng bước chân ở phía sau ngày càng gần, giọng Tấn Vương vang lên: “Thần tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn quay người lại, liếc Tấn Vương một cái rồi mỉm cười, nói: “Hóa ra là nhị đệ!”
Ta cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn hắn, rõ ràng hắn đợi Tấn Vương tới đây, còn giả vờ không biết.
Tấn Vương lại bước lên một bước, nhìn ta, nói: “Hoàng thượng đây là…”
Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Đàn Phi của trẫm nhìn thấy thứ không nên nhìn,trẫm chỉ uốn nắn một chút thôi!” Hắn rời ánh mắt khỏi người ta, lại nói: “Nhị đệ còn có chuyện gì?”
Nghe thấy vậy, Tấn Vương vẫn thảnnhiên nói với hắn: “Thần có chuyện muốn nói với Hoàng thượng, nhưng lúcnãy nghe Hoàng thượng nói váng đầu, không biết giờ Hoàng thượng thấy thế nào rồi?”
Ta thở dài, quỳ trên đất nghe hai huynh đệ bọn họ quanh co, lòng vòng.
Hắn khẽ cười, nói: “Vừa nãy ở trong đó hơi khó chịu, trẫm ra ngoài một lát, thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu hơn rồi.”
Ta liếc nhìn hắn một cái nhưng hắn không nhìn ta. Có trời mới biết hắn lúc nào cũng tinh thần sảng khoái, dễ chịu, có điều lúc nãy nổi nóng chútthôi, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh.
Tấn Vương cười, khẽ nói: “Thế thì thần yên tâm rồi! Thần muốn hỏi Hoàng thượng, tấu chương thần đã trình…”
Mắt hắn hơi sáng lên, chỉ “à” một tiếng, mãi sau mới nói: “Trẫm đọc rồi,trẫm còn phê duyệt, sai người đưa tới cho đệ, không biết nhị đệ thấyquyết định của trẫm ra sao?”
Ta kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm,hắn đúng là gian xảo, rõ ràng không phê duyệt bản tấu chương đó, còn nói với ta, cố ý không để ý tới mà, giờ lại nói đã phê duyệt, còn hỏi TấnVương thấy quyết định của mình thế nào.
Quyết định gì? Nói rằngvẫn muốn đi săn mùa xuân, hay đồng ý thu lại mệnh lệnh theo ý của TấnVương? Tới giờ mà hắn còn muốn đưa ra một vấn đề khó cho Tấn Vương.
Nhưng không ngờ Tấn Vương cười, đáp: “Hoàng thượng thánh minh!”
“Phì…” Ta không nhịn được, cười thành tiếng.
Hóa ra không chỉ Hạ Hầu Tử Khâm gian xảo mà Tấn Vương cũng không kém. Mộtcâu “hoàng thượng thánh minh” đã chặn lại vẻ kiêu ngạo của Hạ Hầu TửKhâm. Đã khen hắn thánh minh rồi, còn có thể làm khó người ta thế nàođược đây?
Người trước mặt giận dữ liếc ta một cái, nghiêm mặt nói: “Đàn Phi cho rằng chuyện này có chuyện gì đáng cười sao?”
Ta cắn môi, cố kiềm chế để không cười nữa, cũng không trả lời. Dĩ nhiên là buồn cười rồi, ta lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, sức chịu đựng của hắn tốtthật đấy, nếu giờ ở chỗ riêng tư, hắn có thể không bật cười thành tiếngsao?
Thế nhưng Tấn Vương vẫn không đổi sắc mặt, nói: “Thần xin tạ lỗi với Hoàng thượng trước.”
Ta sững người, Hạ Hầu Tử Khâm cũng ngước mắt về phía y, hạ giọng hỏi: “Đệ có tội gì?”
Tấn Vương chợt nhìn về phía ta, cười nói: “Vì thần từng nghi ngờ Hoàngthượng, tới tận hôm nay vào cung, thần mới phát hiện ra thần đã sai.Thần không nên nghi ngờ, chất vấn quyết định của Hoàng thượng.”
Hạ Hầu Tử Khâm ngẩn ra một lát, mãi sau mới cười, nói: “Nhưng cả thiêntriều này cũng chỉ có hai người nghi ngờ, chất vấn quyết định của trẫm!”
Tấn Vương cười cười, cúi đầu nói: “Thần đã thấy người kia rồi, Hoàng thượng, y là nhân tài có thể bồi dưỡng.”
Ta có chút kinh ngạc, Tấn Vương biết người kia là ai sao? Ta cũng tò mònhưng ngại tình cảnh này nên không tiện hỏi. Thầm suy ngẫm, nếu có cơhội sẽ tìm Tấn Vương hỏi một chút, bởi lần trước Hạ Hầu Tử Khâm đã không nói, vậy thì nhất định hắn sẽ không cho ta hay.
Nhưng cuộc nóichuyện của hai người họ lại khiến ta kinh ngạc. Cả quá trình, dù khôngai nói rõ điều gì song kết quả thì hai người họ đã hiểu rõ trong lòng.Còn ta, dù chỉ là người nghe nhưng cũng đã hiểu thấu đáo. Đột nhiên talại nghĩ tới Hiển Vương vẫn còn ở Quỳnh đài. Đúng thế, ba huynh đệ nhàHạ Hầu, không ai là kẻ vô tích sự, ai nấy đều vô cùng thông minh khiếnngười ta phải kinh ngạc. Cho nên, bọn họ có thể thắng trong cuộc cungbiến vào bốn năm trước, hiển nhiên cũng không phải là trùng hợp.
Hạ Hầu Tử Khâm chỉ khẽ “hừ” một tiếng, không nhắc tới chuyện “nhân tài cóthể bồi dưỡng” nữa. Dù rất tò mò nhưng ta cũng đành kìm nén.
Tấn Vương đứng thẳng người, nói: “Thần xin cáo lui trước, xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi sớm!”
Nói xong, y định quay người rời đi thì nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm gọi lại:“Còn chuyện quận chúa Bắc Tề… Trẫm muốn hỏi, đệ có tự nguyện không?”
Bóng người khựng lại một lát rồi ngước lên, nói: “Có.”
Hạ Hầu Tử Khâm khẽ hít một hơi, lại nói: “Trẫm không hỏi mẫu hậu tìm đệnói những gì, vốn dĩ trẫm cũng có ý muốn ban hôn quận chúa cho đệ nhưngvẫn muốn hỏi đệ trước, nếu đệ không đồng ý, trẫm sẽ không ép. Song không ngờ mẫu hậu tích cực thế!”
Sắc mặt Tấn Vương hơi thay đổi, vừarồi Hạ Hầu Tử Khâm nói rất nhiều, ta quả thực không đoán được câu nàocủa hắn mới khiến Tấn Vương đổi sắc mặt.
Lát sau Tấn Vương mớinói: “Hoàng thượng cũng đã mở lời ban hôn rồi, chuyện này hiển nhiên đãđược quyết định. Thần… xin cáo lui trước!”
Y không nhìn ta nữa,lui xuống. Ta không kìm được, nhìn theo y. Trong những lời y nói, tạisao ta như nghe được ý khác. Đồng ý chuyện hôn nhân này, chỉ là một bênThái hậu tình nguyện mà thôi.
Đột nhiên nhớ ra Hạ Hầu Tử Khâm vẫn còn ở bên, nhớ ra nguyên nhân hắn phạt ta quỳ, ta vội thu lại ánh mắt.
May mà hắn cũng đang nhìn chăm chăm người đang rời đi, lát sau mới quay lại nhìn ta. Ta cúi đầu, không nhìn hắn. Hắn không bảo đứng lên, chỉ cúixuống, hỏi nhỏ: “Quỳ có đau không?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, độtnhiên hắn hỏi ta có đau không, hắn lại định giở trò gì thế? Ha, trongmắt ta, từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ là người lương thiện.
“Trẫm hỏi nàng đấy!” Hắn lại nói.
Ta nói không đau, liệu hắn có đá cho ta một cái không?
Ta mếu máo đáp: “Đau!”
Hắn khẽ cười, cúi người ôm ta dậy. Ta vô cùng kinh ngạc, hoang mang túmchặt lấy cánh tay hắn, nhưng hắn lại đắc ý nói: “Trẫm muốn cho nàng nhớkĩ, cả đời này, người thương yêu nàng chỉ có mình trẫm. Lúc nãy khi nhịđệ đi, còn không thèm liếc nàng lấy một cái.”
Ta ngạc nhiên, bảo ta quỳ là hắn, nói thương yêu ta cũng là hắn. Hắn đúng là trở mặt nhanh như lật bàn tay!
Tựa vào lòng hắn, ta ngước lên nhìn, nói: “Không phải Hoàng thượng váng đầu sao? Thần thiếp vẫn tự đi tiếp được!”
Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm giận nàng tới váng cả đầu!”
Ta im lặng, rõ ràng là chẳng việc gì, chẳng qua tự hắn nghĩ quá nhiều màthôi, còn cố ý khiến ta khó xử trước mặt Tấn Vương, giờ nghĩ lại, hắnđúng là nhỏ nhen.
Nghĩ tới đó, ta lại muốn cười, tựa lên ngực hắn, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hắn.
Một lát sau, hắn lại nói: “Nàng không có chuyện gì muốn hỏi trẫm sao?”
Hỏi? Hỏi cái gì? Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ như thế?
Thấy ta không nói, dường như hắn có chút không vui, cau mày nói: “Nàng không hỏi trẫm, nếu hôm sau đi hỏi người khác, trẫm nhất định sẽ không thacho nàng!”
Nghe thấy thế, ta mới chợt nhớ ra Tấn Vương đã nhắctới “nhân tài có thể bồi dưỡng” với hắn. Ta hơi kinh ngạc, hóa ra nhữnggì ta nghĩ hắn đều biết. Hắn sợ ta lại đi tìm Tấn Vương để hỏi thămchuyện đó nên mới muốn ta hỏi hắn? Ha, nếu không phải lần trước hắn nóilà đã quên rồi, sao ta lại không muốn hỏi hắn chứ? Giờ hắn đã nói thế,nếu ta còn không miễn cưỡng hỏi một chút, hắn sẽ mất mặt tới mức nàođây?
“Phì…” Không được rồi, ta lại không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Hắn trừng mắt lườm ta một cái. Ta lập tức cười, nói: “Hoàng thượng nói cho thần thiếp biết, người đó là ai?”
Hắn nhìn ta, lát sau mới nghiến răng đáp: “Cố Khanh Hằng.”
Cuối cùng ta cũng phải kinh ngạc, hóa ra là Cố Khanh Hằng. Nhìn nam tử trước mặt, cuối cùng ta cũng biết nguyên nhân tại sao hắn nói đã quên rồi.
Dù sao cũng đã thế này rồi, ta liền dứt khoát hỏi: “Thế Hoàng thượng thấy huynh ấy là nhân tài có thể bồi dưỡng sao?”
Hắn không nhìn ta, chỉ đáp: “Gỗ mục!”
Ta cười. “Chỉ cần Hoàng thượng chịu bồi dưỡng huynh ấy. Hoàng thượng lợihại như thế, gỗ mục cũng có thể chạm trổ thành vật báu.”
Hắn độtnhiên im lặng. Ta nhìn hắn vẻ nghi hoặc, về lý mà nói, chắc hắn khônggiận vì chuyện của Cố Khanh Hằng. Ta cẩn thận nhìn hắn, mãi lâu sau mớinghe thấy hắn nói sang chuyện khác: “Trẫm thật sự thấy kỳ lạ. Khi ấy,Hoàng đế Bắc Tề nhắc đến chuyện hòa thân, mẫu hậu nhất quyết không đồngý. Bà nói, nữ nhân Bắc Tề tuyệt đối không thể vào thiên triều, nhưng giờ lại chủ động tìm nhị đệ, bảo hắn lập vương phi.”
Ta sững sờ. Hắn nói, khi ấy…
Hắn thở dài, nói: “Chính vì trẫm thuận theo mẫu hậu nên mới muốn nhị đệ lấy nàng ta.”
Nhớ tới lời nói của Thái hậu, ta không khỏi nhớ tới Phất Hy, chỉ vì Phất Hy cũng là người Bắc Tề. Xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy đã lan sang cả nữ tử của Bắc Tề.
Hắn đột nhiên dừng bước, nói khẽ: “Năm đó, trẫm không bảo vệ tốt cho người ấy…”
Ta bỗng cảm thấy bàng hoàng, “người ấy” mà hắn nhắc tới… là Phất Hy! Trực giác mách bảo ta, là Phất Hy!
Bàn tay đang nắm vạt áo hắn đột nhiên siết chặt, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới Phất Hy trước mặt ta…