Ôi mẹ ơi!
“Có tiết mục này nữa hả?” Vương Nghiễm Ninh suýt không kìm chế được biểu cảm của chính mình.
Trương Linh Dật bỗng nghe thấy tiếng của Vương Nghiễm Ninh, chẳng hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn phấn khích mà nói với Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ, mau lại đây xem phim với tôi nè.”
Khóe môi Vương Nghiễm Ninh giật giật, mặc dù cậu cũng có xem phim AV, lâu lâu cũng ngồi coi chung với đám bạn, nhưng với tư cách là một hotboy trường học đầy phong độ, đa số thời gian cậu đều lặng lẽ xem một mình!
Nhìn biểu cảm mời mọc của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh yên lặng mà vén chăn bò lên giường.
Đây là một bộ phim AV Nhật Bản điển hình, động tác cũng chẳng có gì đáng khen, nhưng mà đối với một chàng trai tràn đầy sức sống thì mấy hình ảnh này vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Vì vậy không lâu sau, kẻ vốn tự cho mình là người có da mặt dày sẽ không bị ảnh hưởng gì – Trương Linh Dật xấu hổ nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ à, tôi… cương rồi.”
Bố khỉ, cậu có thể đừng nói thẳng toẹt ra như vậy được không?
Cả người Vương Nghiễm Ninh sôi máu, cậu cũng cảm thấy có chút xao động, cơ thể đương muốn hóa thành cầm thú, sau khi nghe Trương Linh Dật nói một câu, chỉ cảm thấy bao nhiêu nhiệt huyết đều bị dập tắt, cảm thấy 囧 vô cùng.
“Tôi vào toa lét giải quyết cái!” Trương Linh Dật che chỗ ấy định đứng dậy, bàn tay Vương Nghiễm Ninh đặt dưới chăn bỗng vươn ra, chạm vào chỗ ấy của cậu ta, gom hết can đảm mới có thể bình thản nói: “Hay là để tôi giúp cậu?”
Trương Linh Dật đờ người, không tự nhiên mà nhích xa ra một chút, cười ha ha: “Thôi xấu hổ lắm!”
Tay Vương Nghiễm Ninh đã nhẹ nhàng cọ xát qua lớp vải quần rộng thùng thình, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào cậu nhỏ của người khác, cũng hơi mất tự nhiên, mặt hơi hồng hồng.
Nhưng bây giờ Trương Linh Dật chẳng hơi đâu mà nghiên cứu biểu cảm của Vương Nghiễm Ninh nữa, một loại cảm giác sảng khoái ở thân dưới dần ăn mòn cậu, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, nắm chặt cổ tay của Vương Nghiễm Ninh: “Nghiễm Ninh…”
Lúc này đây cậu ta đang gọi tên của cậu.
Vương Nghiễm Ninh cố gắng không để lộ nỗi bất an trong lòng, giả vờ lạnh nhạt nói: “Tôi cũng cương rồi, chi bằng… an ủi cho nhau đi.”
Trương Linh Dật ngây người.
Vương Nghiễm Ninh nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Cảnh đêm đẹp như vậy, sao không thử xem?”
Trương Linh Dật lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, có thứ gì đó đang dần mất khống chế, chạy về hướng chẳng để đoán trước.
Có lẽ nên cự tuyệt, có lẽ nên dừng lại tại đây, nhưng dường như đang có ma xui quỷ khiến làm cậu không thốt nên lời.
Giống như đang sa chân vào một vũng bùn, càng muốn chạy trốn, lại càng lún sâu.
Đúng vậy, cảnh đêm đẹp như vậy, phong cảnh tốt thế này, lại có một người rất ổn cạnh bên, sao lại không làm một chuyện đặc biệt?
Bàn tay Trương Linh Dật hơi do dự nhưng rồi cũng chạm vào cậu nhỏ của Vương Nghiễm Ninh.
Cậu nhỏ của Vương Nghiễm Ninh vốn chỉ mới hơi ngẩng đầu, đến khi Trương Linh Dật chạm vào một cái thì bắt đầu đứng dậy.
Khi chỗ ấy hơi kích thích thì Trương Linh Dật nhanh chóng thay đổi động tác tay, vì tốc độ đứng dậy quá nhanh của mình khiến Vương Nghiễm Ninh xấu hổ vô cùng.
“Thụ thụ, cậu khát khao lắm rồi phải không?” Trương Linh Dật giả vờ vô sỉ, khiến tình cảnh bớt nặng nề.
Quả nhiên, Vương Nghiễm Ninh bị cậu ta khích đến mức hai mắt bốc hỏa, lực tay đặt tại cậu nhỏ của cậu ta cũng mạnh hơn: “Cậu mới là kẻ đang khao khát ấy, ông đây rất bền bỉ!”
“Vậy à?” Trương Linh Dật liếc xuống, mặc dù cách một lớp chăn nên không nhìn thấy, nhưng toàn bộ “sự thật” đã nằm trong lòng bàn tay, hai bên cũng thầm trách mắng: “Cậu có muốn thử xem ai bền hơn ai không?”
“So thì so!” Vương Nghiễm Ninh độc ác mà nắm chặt.
“Thụ thụ, đừng làm bậy, cái đó sau này còn phải dùng…” Mặt Trương Linh Dật tái nhợt.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh lập tức nặng trĩu, chẳng còn tâm trí đâu mà vui đùa nữa.
Trương Linh Dật nói “sau này”, tức là “sau này” với người khác.
Qua đêm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội thân mật như vậy nữa…
Bàn tay cậu chợt di chuyển chậm lại, động tác này vốn chẳng xa lạ gì với bọn họ, có điều trước kia là tự mình phục vụ, bây giờ đối tượng được thay đổi, bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ.
Vừa nghĩ đến chuyện người đang an ủi cho mình là đối phương, trong lòng bỗng có thấy vui mừng đến không nói nên lời.
Có một loại cảm xúc muốn xông ra, lại chỉ có thể liều mạng kìm lại.
Trong lòng bàn tay như đang có điện, mỗi chỗ chạm vào, không nơi nào không run rẩy mạnh mẽ.
Khoái cảm khó nói như một cơn sóng đập vào đại não của cả hai, trong phòng vang lên tiếng thở dốc dồn dập của họ, giống như một cơn thủy triều mạnh mẽ, nhấm nuốt cả người.
Mãi cho đến khi cả hai đều lên đỉnh, trên tay còn dính chút dịch thể của đối phương, hai người thẫn thờ nằm ngửa xuống, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà chằm chằm.
Một lát sau, Trương Linh Dật lúng túng gọi: “Thụ thụ…” sau đó lại chẳng biết nên nói gì.
Nhưng giống như là phải gọi tên cậu ấy, mới có thể khiến mình bình tĩnh lại.
Cảm giác vui mừng xen lẫn bất an của Vương Nghiễm Ninh chẳng ít hơn Trương Linh Dật, cậu biết rõ, mình có chút tình cảm, nhưng đã vượt xa sự khống chế của bản thân.
Cậu đã yêu người này.
Đây là một chuyện rất điên rồ, thế nhưng Vương Nghiễm Ninh chẳng thể trốn tránh được nữa.
Đêm nay là một đêm mất ngủ, cả hai không nói gì nữa, mỗi người ôm một loại cảm xúc riêng trằn trọc cả đêm, thẳng đến khia mặt trời thức dậy.
“Trương Linh Dật, đi ngắm bình minh không?” Một đêm không ngủ, trông Vương Nghiễm Ninh hơi tiều tụy, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Lòng Trương Linh Dật rối ren nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nói: “Đã chịu đựng đến bây giờ rồi, đi ngắm đi!”
Bờ biển sáng sớm se se lạnh, bãi cát nhẵn mịn, bầu trời vẫn còn tối om, đèn đường bên bờ cát chiếu những tia sáng mềm mại.
Ở đó có không ít người cũng ra ngắm cảnh mặt trời mọc, họ đều châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Chỉ có hai người bọn họ lặng im ngồi trên bãi cát mịn, nhìn bầu trời và mặt biển như hóa thành một.
Phía chân trời hiện lên một mảng hồng rực, ở chỗ trời nước giao nhau, nửa quả cầu lửa từ từ bay lên, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng quả cầu lửa ấy bay lên khỏi mặt biển, tỏa ra hào quang ánh đỏ dát lên cả bầu trời và mặt biển.
Trời đã sáng rồi.