Mấy ngày nay hai người không có liên lạc với nhau, vô hình chung đã không còn cảm giác xa lạ, giọng nói của Phó Dung Dữ rất trong trẻo, giống như thốt ra sau khi đã lâu chưa được uống nước: “Em đang ở đâu? Chu Tự Chi vì để tìm em và Vân Thanh Lê mà đã lật tung cả Tứ Thanh lên rồi, có người nói nhìn thấy các em leo lên một chiếc xe màu đen bất thường.”
Tạ Âm Lâu vịn vào bên cạnh, nhất thời không nghe được rõ ràng: “Xe đen nào….”
“Chu Tự Chi sai người tra xét toàn bộ xe taxi của công ty cũng không tìm được tung tích của các em, Âm Lâu.” Phó Dung Dữ có thể nghe thấy tiếng còi xe mơ hồ đằng sau, hiển nhiên là Chu Tự Chi không tìm thấy người nên đến đây tìm anh.
Tạ Âm Lâu há to miệng, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài viện đã vang lên một bài nhạc kịch từ đĩa nhạc cũ.
Đây là thói quen của bà Lý hàng xóm nhiều năm qua, mỗi khi tỉnh dậy đều phải nghe đoạn kịch cũ này. Bị cắt ngang như vậy, đợi đến khi cô muốn nói chuyện thì điện thoại đã tự động cúp máy.
Tạ Âm Lâu ngà ngà say dần tỉnh táo lại, nhìn thấy màn hình điện thoại đã tối đen, nhất thời không tìm được nơi nào để sạc điện.
Đầu ngón tay cô vân vê trán, đi qua muốn đánh thức Vân Thanh Lê: “Chúng ta phải đi thôi.”
Màn đêm ở bên ngoài đã dần dần trắng xóa, Vân Thanh Lê bị khí lạnh xâm nhập, cánh tay cũng lạnh buốt, cảm giác như muốn phát bệnh, còn có thể là bệnh rất nặng, dù Tạ Âm Lâu đã gọi cô ta ba lần nhưng ngay cả sức lực để nhấc mi lên cũng không có.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Thanh Lê cuối cùng trả lời lại, vẫn ở trong trạng thái giữa mơ hồ và tỉnh táo: “Tôi say sao?”
Tạ Âm Lâu nhẹ giọng trả lười: “Đứng lên đi hai bước sẽ tỉnh táo hơn một chút.”
Vân Thanh Lê nghe cô nói, tròng mắt nhìn thấy mấy chai rượu trên mặt đất, giọng nói mơ hồ có chút không tưởng tượng nổi: “Đều là tôi uống sao?”
Lời còn chưa dứt đã hít sâu một hơi: “Tôi uống cừ thật.”
“…” Tạ Âm Lâu.
Chỉ uống có một chai thôi, không đến nỗi ‘uống cừ’ đâu.
Vân Thanh Lê tin chắc mình đã uống hết những chai rượu trái cây ở dưới đất, kéo tay Tạ Âm Lâu nói: “Có cơ hội chúng ta lại hẹn nhau.”
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bắt đầu sáng, cắn răng nói: “…Nhìn đi.”
Âm cuối còn chưa kịp thốt ra thì ngoài ngõ viện đã vang lên tiếng còi xe, làm cho giọng nói của cô hoàn toàn bị lấn áp, Tạ Âm Lâu vô thức quay người lại nhìn ra ngoài, lọt vào mắt của cô rõ ràng là bóng dáng mệt mỏi gió bụi của Phó Dung Dữ.
Chắc là anh vừa mới từ sân bay Tứ Thành chạy tới đây, còn chưa kịp thay bộ vest công sở màu đen, bờ vai cứng đờ, nhìn có vẻ nghiêm túc tiết chế hơn bình thường, đôi chân dài vừa sải mấy bước đã tới trước mặt cô.
Không đợi Tạ Âm Lâu hoàn hồn đã bị anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kéo qua, dưới chân suýt chút nữa thì đạp hụt.
“Điện thoại di động của em tại sao lại tắt máy?”
Bên tai truyền đến hơi thở nóng hổi đang vô cùng kìm nén của người đàn ông, câu hỏi này khiến cho Tạ Âm Lâu bối rối.
Cái trán của cô bất ngờ dán vào lồng ngực của Phó Dung Dữ, ngửi thấy hơi thở tuyết tùng quen thuộc cô lại cảm thấy an toàn khó hiểu, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cách đó chưa đến ba mét còn có mấy thư ký mặc đồ công sở đi theo.
Còn có Chu Tự Chi sắc mặt bình tĩnh cất bước đi tới.
“Âm Lâu…Đây không phải là căn cứ bí mật của cô sao?” Vân Thanh Lê ở bên cạnh chần chừ hỏi một câu.
Nhìn thấy trong viện đứng khá đông người, Tạ Âm Lâu bị hỏi đến ngẩn ra: “Hả?”
…
Chu Tự Chi vẫn còn mặc bộ đồ vest màu trắng kia, lật tung cả Tứ Thành tìm một đêm, suýt chút nữa thật sự tin Vân Thanh Lê đã chạy ra ngoài và leo lên chiếc xe màu đen kia, bị kéo đến một nơi hoang vu nào đó.
Bây giờ đã tìm được người rồi, còn ngửi thấy trên người cô ta có mùi rượu nhàn nhạt.
Ngay cả khuôn mặt mệt mỏi của Chu Tự Chi cũng lộ ra vẻ thay đổi, không nói một lời đã muốn đưa Vân Thanh Lê đi.
Tạ Âm Lâu vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy ở bên kia Vân Thanh Lê tát cho Chu Tự Chi một cái trước mặt mọi người, cái tát này cực kỳ gay gắt vào một buổi sáng yên tĩnh, chuyện này khiến cô bỗng trợn tròn hai mắt, nhón chân lên muốn nhìn rõ hơn.
Một giây sau đã bị Phó Dung Dữ ôm vào lòng, bèn có chút bất mãn nói: “Tôi muốn nhìn.”
“Em muốn nhìn cái gì?” Phó Dung Dữ không để Tạ Âm Lâu đi ra ngoài theo, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô trượt xuống đầu ngón tay, thấy nhiệt độ lạnh như vậy thì cởi cúc áo sơ mi của mình ra nhét tay cô vào.
Đầu ngón tay trắng nõn được ủ nóng bằng lồng ngực gần trái tim anh, xua tan đi cái lạnh từng chút một.
Tạ Âm Lâu thậm chí còn cảm nhận được trái tim của người đàn ông đang đập điên cuồng, ngay cả bị anh dạy bảo giống như đang giáo huấn cũng không cãi lại: “Em có biết bên ngoài có rất nhiều tội phạm không, nếu như gặp phải em cho rằng tay chân gầy gò như thế này có thể thoát được không?”
“Tôi,”
Vẻ mặt của Phó Dung Dữ không dễ chọc vào, khiến cho Tạ Âm Lâu há to miệng nói được một chữ ‘tôi’ rồi dần im bặt.
Sau một lúc lâu cô mới nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi một câu: “Tại sao anh lại biết mà tìm được căn cứ bí mật của tôi?”
Một trận gió mang hơi lạnh thổi qua, lần này đến lượt Phó Dung Dữ mất hết cảm xúc trong tích tắc, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Hơn bảy giờ sáng.
Mọi nhà trong ngõ nhỏ đều đã rời giường, chú mèo mướp men dọc theo góc tường bò qua, cửa sổ bên trên tầng lầu đột nhiên bị đẩy ra, âm thanh của bài nhạc kịch cuối cùng cũng tắt, một bà lão có mái tóc hoa râm ló đầu ra nhìn bên ngoài đã không còn bóng người, lẩm bẩm một câu: “Ồn ào quá, đi hết đi…”
…
Tạ Âm Lâu bị Phó Dung Dữ đưa về chỗ ở, giờ phút này trong biệt thự vắng lặng, Phó Dung Hồi ở tầng hai vẫn chưa rời khỏi giường, chỉ có một mình bảo mẫu đang bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp.
Cô thích sạch sẽ, trước khi nằm lên giường muốn đi tắm rửa trước.
Chiếc áo khoác của Phó Dung Dữ bị ném xuống cuối giường, còn có một chiếc váy trắng mềm mại đang rũ xuống, khi suýt chút nữa tuột xuống đã được bàn tay thon dài lạnh lẽo của người đàn ông kịp thời đón được.
Anh mặc bộ vest đen ngồi thẳng tắp trên mép giường, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Tạ Âm Lâu với làn da trắng như tuyết đang đứng sau tấm rèm bằng nhung rất dày, lòng bàn tay ma sát vào chiếc váy trắng được làm từ vải lụa, bởi vì tư thế ngồi nên cũng không che giấu được chút phản ứng dưới lớp quần tây.
Mái tóc đen của Tạ Âm Lâu gần như che đi bờ vai gầy của cô, cô giơ cổ tay lên che trước ngực rồi xoay người lại, vừa đúng lúc nhìn thấy anh, vành tai có chút ửng đỏ, rõ ràng chỉ bị nhìn như vậy thôi cũng khiến cô không thể động đậy được.
Cô thấy lạnh, Phó Dung Dữ không làm gì cả để cô đi tắm nước nóng.
Một tiếng sau.
Tạ Âm Lâu đang nằm trên giường trong phòng ngủ, giơ tay lên ôm lấy phần lưng của Phó Dung Dữ, cách một lớp quần áo cũng có thể nhận ra anh đang không ngừng nóng lên, cô bèn nhích lại gần hơn chút nữa. Dưới ánh sáng lờ mờ không rõ, cô ngửa đầu thì đụng phải đường cong xương hàm cứng cáp của người đàn ông, hít nhẹ một hơi: “Anh vẫn chưa trả lời tôi…tìm được nhà thờ tổ tiên của nhà họ Tạ như thế nào, tên lừa gạt?”
Yết hầu của Phó Dung Dữ nhấp nhô, có một giọt mồ hôi dọc theo đường nét sắc sảo rơi xuống, anh ngoại trừ hít thở sâu hai tiếng ra thì ngay cả bộ vest được cắt may tỉ mỉ cũng không chịu cởi ra, chỉ có phần cổ áo là bị bàn tay mảnh mai trắng nõn của người con gái nắm chặt lấy.
Đối với câu hỏi của cô, từ đầu đến cuối anh đều dùng sự im lặng để trả lời.
Tạ Âm Lâu tối hôm qua đã không được ngủ, tắm xong lại bị anh giày vò trong trong ngoài ngoài một lần, cả người vô cùng mệt mỏi, đợi đến khi Phó Dung Dữ vẫn mặc bộ vest chỉnh tề kia xuống giường, cô cũng tự động chui vào trong chăn.
Hàng lông mi cong cong lại rũ xuống, mơ mơ màng màng nhìn thấy người đàn ông thắt dây lưng, tiếng vang của kim loại sắc bén đập vào màng nhĩ.
Trong chốc lát, trái tim của Tạ Âm Lâu bỗng nhiên trùng xuống, vô thức thốt ra một điều mà ngay cả bản thân cũng không biết có đúng hay là không: “Căn cứ bí mật của tôi…chỉ có anh ấy biết thôi.”
Anh ấy là ai?
Đây là sự nghi ngờ còn sót lại trong đầu Tạ Âm Lâu trong lúc mê man khi tỉnh lại lúc xế chiều.
Cô đột nhiên ôm chăn ngồi dậy, nghiêm túc nghĩ lại nửa ngày, lần
này không hiểu tại sao lại loại bỏ Trì Lâm Mặc ra đầu tiên, trong lòng luôn cảm thấy còn có một người khác.
Ngay sau đó, Tạ Âm Lâu rời khỏi giường tìm quần áo, trên môi vẫn lẩm bẩm: “…Đúng rồi, không phải mình vẫn còn album ảnh khi còn nhỏ sao.”
—Hết chương 31—