“Nhưng cô cả Tô này hình như không giống với năm năm trước, không quê mùa như năm năm trước, ngược lại có chút phong cách đặc biệt. Nếu không phải dựa vào tàn nhang trên mặt cô ấy, còn cả cặp mắt kính này nữa, em cũng không nhận ra cô ấy mất.”
Tay Nguyễn Hạo Thần đang cầm cốc rượu chợt dừng lại, chậm rãi ngước mắt nhìn qua. Khi thấy Tô Khiết trên màn hình, anh hơi híp mắt lại.
Năm năm trước, anh từng nghi ngờ người phụ nữ trong khách sạn đêm đó là cô, nhưng tất cả chứng cứ đều chứng minh không phải là cô, anh thậm chí tự mình đi nước M tra xét, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Không ngờ năm năm sau, anh lại gặp cô ở đây. Cũng giống như Tào Du đã nói, thoạt nhìn cô không giống với năm năm trước.
Không giống chỗ nào?
Bề ngoài không thay đổi, trang phục vẫn vậy, chỗ khác nhau này dường như từ trong xương cốt lộ ra. Năm năm có thể làm cho một người thay da đổi thịt à?
Anh vẫn tin tưởng chắc chắn, tất cả những thứ thuộc về bản chất đều rất khó thay đổi.
Có lẽ anh cần phải cố gắng điều tra thêm về chuyện năm năm trước mới được. Nguyễn Hạo Thần cầm cốc rượu lên và chậm rãi uống, ánh mắt chậm rãi trở nên sâu thẳm.
“Thật sự không ngờ rằng người đầu tiên tiến vào là cô ấy. Năm đó cô ấy làm đám cưới không thành cũng không thể không tính tới công của anh đi. Anh nói xem, điều này có tính là duyên phận không?” Cậu năm Tào nghĩ đến chuyện năm năm trước, khóe miệng cười có thêm phần ẩn ý sâu xa.
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên. Anh chưa bao giờ tin vào duyên phận gì đó. Nhưng nếu cô đúng là người phụ nữ năm năm trước, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
“Tô Khiết , chị trở về từ lúc nào vậy?” Cô vừa đến đây, Tô Nghiên Nghiên và Dụ Vỹ Luân cũng đi qua. Tô Nghiên Nghiên rõ ràng rất bất ngờ khi thấy cô.
Dụ Vỹ Luân nhìn cô, phản ứng đầu tiên chính là chán ghét.