‘ Mihawk , ngươi lại luyện tập ư ? ‘Haruki bĩu môi nói .
‘ Ta phải tiếp tục để có thể hoàn thành được ước mơ của ta .’
‘ Nhưng ngươi cũng phải nghỉ ngơi chứ ! ‘
‘ Mihawk , lại đây nào . Ngươi cũng nên nghỉ ngơi , hãy để cơ thể nghỉ ngơi đi .’ Haruto nói , anh đem ra một chai rượu vang đỏ rồi đặt lên bàn , chậm rãi rót ra hai ly nhỏ .
‘ Tại sao lại không có phần của em ?! ‘ Haruki bất mãn nói .
‘ Em vẫn còn nhỏ .’
‘ Không công bằng ! ‘ Mihawk nhìn hai người mà trên môi dần hiện lên một nụ cười nhạt .
‘ Mihawk , ngươi ở lại đây chờ bọn ta trở về nhé ? ‘ Haruki mỉm cười nhìn hắn , tay vỗ vỗ lên đầu Mihawk .
‘ Các ngươi thật sự phải làm như vậy ? ‘ Mihawk khó có được lo lắng nói .
‘ Đương nhiên rồi . Đó chính là nguyện vọng của bọn ta ah .’ Haruki gật đầu nói .
‘ Nhưng nó quá nguy hiểm . Những tên kia cũng không phải bù nhìn .’ Mihawk nghiêm túc cùng căng thẳng nói , cố gắng thuyết phục hai người .
‘ Mihawk , bọn ta biết ngươi lo lắng điều gì . Nhưng để tất cả chúng ta đều có thể chung sống hạnh phúc thì cũng phải trả một cái giá chứ ? ‘ Haruto nói .
‘ Cái giá ? Cái giá chính là cái chết của các ngươi ? ‘ Mihawk cay độc nói nhưng hai người vẫn mỉm cười .
‘ Đúng vậy . Dù có giá có là cái chết đi nữa .’ Haruto gật đầu .
‘ Nhưng điều mà các ngươi làm sẽ còn ý nghĩa gì nếu như các ngươi không còn ở đây với bọn ta ? ‘
‘ Các ngươi không cần lo . Nếu như bọn ta có chết thì vẫn sẽ có người duy trì sự cân bằng cho các ngươi .’ Haruki nói .
‘ Ta không có ý – ‘
‘ Mihawk , ngươi không thể thay đổi được ý định của bọn ta . ‘ Haruto nghiêm túc nói .
‘ …. Được rồi .’
‘ Mihawk , ngươi chỉ cần nhớ rằng bọn ta đều yêu các ngươi rất nhiều . ‘ Haruki hôn lên trán hắn .
‘ Ta hình như nhớ rằng còn một chai rượu vang ở dưới hầm thì phải ? ‘ Haruto cười nói .
‘ Lần này phải có phần của em đấy ! ‘
‘ Được rồi , sẽ có phần của em .’
‘ Tạm biệt Mihawk .’
‘ Nên nhớ bọn ta mãi mãi đều là người thân của ngươi ah ! ‘
‘ Mihawk , ta xin lỗi nhưng … ‘ Zoro đứng trước mặt hắn , cúi đầu .
‘ Bọn hắn … ‘
‘ …. ‘
‘ Ngươi rời khỏi nơi này . Ta cần không gian yên tĩnh .’
‘ … Được .’
” Các ngươi đều là những tên chết tiệt …. ” Mihawk tức giận nói , cúi người xuống cầm lên bức ảnh .
Đó là bức ảnh mà ba người chụp chung . Haruki mỉm cười lớn , sự hạnh phúc được in đậm trong con mắt của cô . Haruto mỉm cười nhạt như thường nhưng ai cũng có thể thấy được rằng anh vui vẻ như thế nào . Bức ảnh này được chụp khi hắn cuối cùng cũng đạt được ước mơ của hắn , đó chính là kí ức đẹp nhất của hắn . Hắn nhớ đến những lần hai người chỉ dạy cho hắn , chăm sóc hắn ….
Và hắn sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được những sự ấm áp cùng yêu thương đó bao giờ nữa …
Vì họ đã đi rồi … đem những kí ức đẹp nhất mà hắn trân trọng đều đem đi cả rồi ….
‘ Bởi vì ngươi biết rằng nó sẽ không bao giờ có thể xảy ra một lần nào nữa … ‘