Nhắc đến hành tinh M, vẻ mặt nguyên soái Todes không khỏi nghiêm túc hẳn lên, “Báo cho người của đội kĩ thuật, trích xuất dữ liệu của người máy này, tạo chuỗi dữ liệu ảo gửi về kẻ đứng đằng sau. Chuyện người máy bị lộ không được để bọn họ truyền ra ngoài”.
Đoàn Hành Cẩm đáp: “Rõ!”.
Người máy bị bắt tại địa bàn của nguyên soái Todes thì đương nhiên phải do nguyên soái Todes tự xử lí. Phó Viễn Xuyên không hề nhúng tay vào, chỉ nói: “Giờ đã không còn sớm nữa, chuyện vừa xong tôi sẽ cố hết sức cho ngài đáp án sớm nhất”.
Nguyên soái Todes nói: “Được, không cần vội”.
Phó Viễn Xuyên gật nhẹ đầu, đang định rời đi thì vô tình để ý thấy máy quay an ninh nằm ở góc, “Đoạn ghi hình lúc nãy nhớ phải xử lí nốt”.
Nguyên soái Todes nghe vậy lập tức dùng vòng tay thông minh kết nối, dùng quyền hạn cao nhất xử lí sạch sẽ đoạn ghi hình vừa rồi.
Quân Thanh Dư nghe được thì ngẩn ngơ, vô thức nhìn về phía Phó Viễn Xuyên. Ngón trỏ của Phó Viễn Xuyên cách một lớp mặt nạ chọc chọc lên ấn đường cậu, động tác, vẻ mặt mang theo chút nuông chiều. Quân Thanh Dư lập tức hiểu ra tất cả, nhớ lại vừa nãy xảy ra chuyện gì, tự dưng lại thấy chột dạ, dứt khoát vùi mình vào lòng Phó Viễn Xuyên mà trốn.
Hành động này Phó Viễn Xuyên đã quá quen thuộc rồi. Anh xoa đầu người cá nhỏ, bế ngang cậu lên, nói: “Đi nào”.
“Ừm, anh đi đường cẩn thận đấy”.
Thi Khải Tân vội chào Đoàn Hành Cẩm rồi đuổi theo Phó Viễn Xuyên.
Mọi người đi hết cả, hành lang rộng lớn trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh. Nguyên soái Todes thở dài một tiếng, “Kiểm tra lại toàn bộ phòng bếp đi, cần dọn cái gì thì dọn”.
Đoàn Hành Cẩm gật đầu đáp.
…
Lúc về Thi Khải Tân không đi cùng bọn họ, lấy cớ phải về viết báo cáo rồi chuồn mất. Vừa bước lên xe, Quân Thanh Dư đã vội hỏi: “Hành tinh M kia là cái gì? Sao lại là hành tinh thực nghiệm?”. Hai chữ thực nghiệm này mang đến cho người ta cảm giác rất vi diệu.
Phó Viễn Xuyên mở màn chắn trong xe, giải thích: “Người lãnh đạo Đế Quốc… làm chút thực nghiệm ở hành tinh M. Phạm vi thực nghiệm rộng lớn, cũng có nhiều thể loại, theo như tôi biết thì kết hợp người với người máy là một trong các dự án nghiên cứu của bọn họ”.
Người với người máy…?
Quân Thanh Dư hơi suy tư: “Nói như vậy, người máy vừa rồi thực ra là người sao? Trải qua thực nghiệm thay đổi, trở thành người máy?”.
Phó Viễn Xuyên gật đầu, “Thực nghiệm lúc trước ở một hành tinh rất xa, sau khi chiến tranh kết thúc tôi dẫn quân đoàn tạm thời dừng chân ở tinh cầu đó, thấy nó sai trái nên tiện tay xử lí luôn cả phòng thí nghiệm. Còn hành tinh M là không lâu trước đây mới lập nên”.
Quân Thanh Dư đột nhiên giật mình, cậu hình như đã hiểu ra tại sao người lãnh đạo Đế Quốc lại nhằm vào Phó Viễn Xuyên đến thế. Theo lí mà nói, Phó Viễn Xuyên quyền cao chức trọng, một lòng vì Đế Quốc, không hề có suy nghĩ tranh quyền đoạt vị, người như vậy người lãnh đạo Đế Quốc hẳn là nên trọng dụng mới phải. Nhưng người lãnh đạo Đế Quốc chỉ chăm chăm muốn giải quyết Phó Viễn Xuyên. Còn chẳng phải vì Phó Viễn Xuyên phát hiện ra bí mật của lão nên không diệt không được sao?
Hơn nữa, nhìn từ khả năng tái sinh cánh tay của người máy, nếu tạo ra thật nhiều thì chính là một nguồn lực lớn. Bảo sao người lãnh đạo Đế Quốc lên mặt đến như vậy, hóa ra là đã sớm có chuẩn bị.
Quân Thanh Dư mím môi, người kết hợp với người máy, nghe thôi đã thấy chối tai, cậu nói: “Chuyện phòng thí nghiệm không thể vạch trần ra sao?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Tôi đã sai người đi điều tra phòng thí nghiệm ở hành tinh M, nhưng ngoài mặt che đậy đều là các dự án thực nghiệm bình thường, không liên quan gì đến con người hết. Chưa kịp điều tra sâu hơn thì bệnh của tôi đột nhiên trở nặng, cũng bận để ý những chuyện khác, vậy nên tư liệu đều đưa hết cho Todes, để ông ấy giúp canh chừng”. Chỉ là hiện giờ… vẫn chưa nắm được bằng chứng xác đáng nào. Ngược lại, bên cạnh Todes còn có người của phòng thí nghiệm ẩn nấp nữa.
Quân Thanh Dư nhíu mày, nếu chuyện là như thế này, vậy bệnh của Phó Viễn Xuyên chẳng phải không thoát nổi có dính líu với người lãnh đạo Đế Quốc sao? Vừa chân trước phá hủy phòng thí nghiệm, không lâu sau thì mắc bệnh, vì mới từ chiến trường trở về không bao lâu nên anh quy hết mọi vấn đề là do chiến tranh.
Người lãnh đạo Đế Quốc trông thì như chẳng hề làm gì hết, thực tế lại là việc gì cũng làm. Giờ xem ra, nguyên soái Todes và Phó Viễn Xuyên là người cùng một bè.
Quân Thanh Dư hỏi: “Nguyên soái Todes có người cá bên cạnh không?”.
“Có. Mua từ rất lâu trước đây rồi”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nếu đã có người cá thì hẳn là có thể giúp ông ấy loại trừ các vấn đề trong cơ thể. Trước giờ vẫn luôn hấp thu những thứ kia, trị liệu sẽ rất chậm, giờ nguồn cơn đã bị diệt trừ, giờ hồi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu dựa lên vai Phó Viễn Xuyên, nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng lo, tôi sẽ giúp anh”.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu người cá nhỏ, nói: “Chuyện hành tinh M nói xong rồi, chúng ta có nên bàn bạc một chút chuyện vừa nãy cậu đánh nhau không?”.
Quân Thanh Dư: “…”.
May sao đúng lúc này thì xe huyền phù dừng lại, cửa xe mở ra, Quân Thanh Dư không nhiều lời mà nhảy ngay xuống, mặc kệ chân đau hay không, co giò mà chạy. Phó Viễn Xuyên đuổi đến từ đằng sau giữ lấy người cá nhỏ, bế bổng người cá nhỏ đang chạy trốn, vắt cậu lên vai.
Quân Thanh Dư cảm giác trước mắt mình chao đảo, “A…”.
Còn chưa kịp vùng vẫy, Quân Thanh Dư đã bị mang vào biệt thự, đặt lên ghế sô-pha. Cậu vội vàng ngồi dậy, đang muốn nói gì đó thì Phó Viễn Xuyên đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
Quân Thanh Dư sững sờ trong giây lát, tiếp đó cảm giác mắt cá chân âm ấm, cậu lúng túng nói: “V-Viễn Xuyên…”.
Phó Viễn Xuyên cởi giày của cậu ra, xắn ống quần bên trái lên, từng chút một lên tận đầu gối. Trên bắp chân trái trải dài những vết bầm.
Quân Thanh Dư trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, cậu có thấy chân trái hơi đau nhức, nhưng chỉ coi như là vì lâu không tiếp xúc với nước, khô quá nên thấy khó chịu. Nào ngờ lại nhiều vết bầm đến thế, giống như bị ai đó đánh vậy.
Làn da của Quân Thanh Dư rất trắng, vì thế mà những vết bầm này trông càng đáng sợ. Có lẽ do lúc nãy đánh nhau bất cẩn va phải, chính Quân Thanh Dư cũng không để ý.
Phó Viễn Xuyên dùng tăm bông nhúng vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng chấm lên các vết bầm, “Đau không?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Không đau”, thuốc mỡ mát lạnh rất dễ chịu.
Nhìn người cá nhỏ bị-thương-nghiêm-trọng, Phó Viễn Xuyên nghiêm túc nhắc nhở: “Đánh nhau cũng được, nhưng không được để bị thương”.
Nghe vậy Quân Thanh Dư không biết phải giải thích ra sao, cậu ra tay rất nhẹ nhàng, không hề làm mình bị thương. Nhưng vết bầm trên chân hình như chẳng hề thuyết phục chút nào. Nghĩ một lúc, Quân Thanh Dư đáp: “Vậy nếu tôi đánh không lại thì phải làm sao? Chỉ đành bị đánh thôi”.
Dù sao thì cậu cũng chỉ là một người cá nhỏ yếu đuối, đáng thương mà.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đánh không lại thì chạy”.
Quân Thanh Dư ghét bỏ: “Thế thì xấu mặt lắm”.
“Chạy đi tìm tôi, tôi giúp cậu đánh kẻ đó”.
Quân Thanh Dư nghe được lời này, đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. Cậu nhoài người ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, thân thiết mà cọ lấy anh, cười tươi đáp: “Được!”.