– Vương gia, người sủng vương phi như vậy. Thân làm mẫu thân như ta cũng thật vui vẻ, đúng rồi! Hôm nay cũng đã vãn việc, Như Tuyết có thể trở về rồi. Chỉ cần ngày mai tới sớm vậy là được!
Đại phu nhân nói rồi nắm tay Nhã Như Tuyết rời đi, Lang Minh Triết nhìn qua nàng thấy nàng vô biểu tình cũng chẳng quan tâm. Tay kéo nàng về phía xe ngựa, Nhã Tịnh chẳng buồn bận tâm. Có lẽ giờ nàng một chút mong chờ đều dồn về ngày tự do ấy, có lẽ vậy.
Ngày thành thân diễn ra nhanh chóng, từ sớm nàng đã phải xuất hiện tại phủ tướng quân, đám nha hoàn cũng đã cung kính nàng hơn trước kia. Đúng là được cả phủ diễn sâu, thật khâm phục!
Nàng giơ tay nhấc chân đều tỏa ra dáng vẻ cao quý, bao nhiêu công tử thế gia trước kia hâm mộ danh tiếng Nhã Như Tuyết giờ được công khai ngắm nàng liền nhìn qua nàng nhiều hơn. Lang Minh Triết đem ánh mắt muốn giết người nhìn qua đám công tử kia, may mắn bọn hắn cũng thu lại ánh mắt nồng cháy ấy. Nhã Như Tuyết thật thì như bị trúng tà, luôn nhìn về phía nàng cùng vương gia. Tuy nàng và Lang Minh Triết đều phát giác ra điều bất thường này nhưng vì nàng ta không làm gì hai người cũng không tiện nói, tay nắm tay nàng dựa đầu vào vai Lang Minh Triết như một đôi phu thê ân ái bình thường khiến bao nhiêu người ganh tị.
Nhã Lâm cũng nhìn theo hai người, lão cười tới vui vẻ, nàng hiểu lão ta cười gì nhưng cũng không mấy bận tâm.
Rượu tiệc xong, cuối cùng cũng tới giờ tân lang tới đón tân nương. Cũng vì muốn lấy lòng lão tướng quân, lão già kia đành tới rước dâu, kiệu bốn người khiêng đem tới. Quách Lĩnh cười tới vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay mỹ nhân rời đi. Đi theo bên rước dâu, Lang Minh Triết đi trước nàng. Không biết hắn tại sao lại đi theo, Nhã Tịnh mặc kệ. Đi tới khu vắng người, một mũi tên lao tới. Lang Minh Triết ôm nàng rời khỏi ngựa phi thân tới một nơi an toàn hơn, Nhã Tịnh nhìn phía bên dưới người dân hiền lành ban nãy ai cũng rút kiếm ra vô cùng hung hãn mà lao tới đoàn rước tân nương như đã hiểu việc gì đó. Tóm chặt lấy vạt áo của Lang Minh Triết, Nhã Tịnh lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi hơi ấm này.
Nhìn hoa đang nở rộ dưới phố đã nhuốm màu máu chảy, Nhã Tịnh quay đi.
– Bảo vệ tân nương!
Lời của Nhã Lâm vừa dứt, Nhã Tịnh quay đầu lại liền thấy có một kẻ từ phía dưới ngắm chuẩn tới kiệu tung ra một mũi tên, nắm chặt lấy vạt áo của Lang Minh Triết nàng thấy bên trong kiệu hoa một dòng máu từ từ tuôn ra. Nhã Tịnh nhìn tới Lang Minh Triết mặt vẫn lạnh lùng không biểu tình, nhìn đi. Có lão tướng quân bảo vệ kiệu hoa, không phải người trong đó vẫn chết hay sao?
– Ngày đó cũng như này sao?
Nhã Tịnh nhìn sâu vào mắt Lang Minh Triết, hắn ôm nàng càng chặt vào lòng một phần như thề nói.
– Sẽ không có lần hai, bây giờ ta sẽ bảo vệ nàng!
Nhã Tịnh nàng nên cảm ơn hắn phải không?
– Đa tạ vương gia!
Lang Minh Triết biết, từ sau vụ việc này hẳn Nhã Tịnh sẽ tránh hắn một thời gian. Nhưng là, việc gì tới cũng phải tới. Lần này Nhã Lâm có mưu đồ riêng, ngay cả Hoàng Thượng cũng đã chú ý tới. Với Lang Minh Triết hắn Hoàng Thượng không đụng được, nhưng với một lão tướng quân thì hắn sẽ mắt nhắm mắt mở tùy Lang Minh Triết quậy phá. Đây là kế sách ngư ông đắc lợi, lần này Hoàng Thượng hoàn toàn được lợi khi ngay cả một binh một tốt cũng không mất nhưng vẫn kéo về không ít lợi lộc.
Lang Minh Triết triệt để chọc điên Nhã Lâm, tuy vậy liều thuốc này cũng chỉ như dây nổ chờ châm ngòi mà thôi. Chưa thể làm Nhã Lâm nổi điên mà mất đi lý trí, chỉ tiếc cho Nhã Ngọc mà thôi…
Nhìn về đám thích khách mau rút, lão tân lang còn đang có cả đám người bảo vệ cùng bà mối đang loạn một đoàn bỗng nàng không biết tiếp theo nên đối mặt như nào.
– Chúng ta về thôi!
Nhã Tịnh bám lấy Lang Minh Triết làm nũng, hắn cũng không ngại ôm nàng về. Vụ việc này Nhã Lâm sẽ không để yên mà trình báo lên Hoàng Thượng, đây là điều chắc chắn. Chỉ là không biết Hoàng Thượng sẽ cho ai tiếp nhận vụ án này!
Ngay hôm đó sau khi nghỉ ngơi xong nàng được gia đinh báo Tướng quân phủ cho người gọi nàng về làm đám tang cho nhị tiểu thư. Dù sao cũng chưa bái đường thành thân, Nhã Ngọc cũng chỉ là một tiểu thư nhỏ trong căn nhà này mà thôi. Cộng thêm việc nàng ta đã bị thất sủng, nàng cứ ngỡ lão già kia sẽ chỉ làm cho qua. Không ngờ tới lão lại gọi nàng về, Nhã Tịnh có chút mệt mỏi. Không biết lần này lại là chuyện gì đây….
Nhìn thấy nàng ra khỏi cửa, Lang Minh Triết cũng đi theo sau nàng. Nhã Tịnh cũng mặc kệ hắn, dù sao nàng cũng không có nhiều thời gian.
– Phu quân người cũng tới Tướng quân phủ có việc sao?
– Không có, hôm nay ta được Hoàng Thượng miễn vào chầu nên đi theo nàng. Dù sao nơi đấy cũng không tốt lành gì.
Nhã Tịnh không nói chỉ mỉm cười, hắn cũng đâu có tốt lành…
Nàng vừa tới phủ tướng quân đã thấy giấy hỉ mọi thứ đã được chuyển trắng, người sáng nay tới để chúc mừng tân hôn cũng tới để chia buồn tang sự. Chỉ trong một ngày, mạng sống của con người còn có thể mỏng manh như nào nữa đây?
– Về rồi sao? Về rồi thì mau vào đây, Nhã Ngọc muội muội con thương đã đi rồi! Có phải rất đau lòng hay không?
Nhìn đám mèo khóc chuột trước mắt, giả tạo tới thế là cùng. Nhã Tịnh thở dài bước tới có chút thương xót cho Nhã Ngọc, chỉ là nàng không có ý để kẻ xấu lấy linh hồn nàng ta để ép buộc nàng.
Nhã Tịnh trực tiếp ngất, Lang Minh Triết đứng cạnh may mắn đỡ được nàng. Hắn ôm nàng như một tiểu công chúa rồi nhìn qua Nhã Lâm.
– Sáng nay gặp phải thích khách đã đả động tới vương phi, nàng có lẽ đã sợ hãi quá độ, cộng thêm việc hôm nay tỷ muội thân thiết đã mất làm nàng thương tâm mà ngất đi. Tướng quân muốn nói gì hãy để hôm khác nói, hôm nay thứ lỗi ta nhất định phải đưa nàng rời khỏi nơi này.
Lão tướng quân tức run bần bật nhưng không thể làm gì ngoài việc nhẫn nhịn, dù sao quan khách cũng ở đây. Ban đầu Nhã Lâm muốn lợi dụng danh tiếng tỷ muội tốt của Nhã Như Tuyết và Nhã Ngọc để ép nàng ta phải tìm ra thủ phạm, không ngờ tới Nhã Ngọc thông minh trực tiếp giả ngất qua ải, còn Lang Minh Triết cũng phối hợp cùng nàng rời khỏi nơi này.
Vừa ra tới ngoài, Lang Minh Triết liền đưa nàng lên xe ngựa. Vù lên xe Nhã Tịnh tỉnh táo lại. Lên xe ngựa Lang Minh Triết nhìn nữ nhân trước mặt vô biểu tình liền có chút tò mò.
– Nàng thật sự không đau lòng sao?
– Tại sao ta lại phải đau lòng chứ, nàng ta chết được âu cũng coi như một loại giải thoát. Mong rằng nếu có kiếp sau, Nhã Ngọc nàng ta có thể sống thoải mái hơn. Đừng đầu thai vào nhà quan hoặc quyền quý, như vậy sẽ khổ lắm.