Mọi người: “…”
Thầy ơi, thầy xác định chúng em là người thích bị ngược?
Thời gian huấn luyện là hai tiếng, nói nhanh thì đúng là nhanh. Kỷ Nhiễm vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy thầy Hứa nói tan học. Bởi vì đã tan học nên mọi người vội vàng dọn sách vở để về nhà.
Kỷ Nhiễm vừa thu dọn xong, đột nhiên Tiết Dĩ Nhu đứng lên nói với cô: “Kỷ Nhiễm, hôm nay tới phiên cậu trực nhật.”
Cô nhìn qua Tiết Dĩ Nhu, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
Bộ nhìn cô thực sự kiểu dễ bị bắt nạt lắm à?
Tiết Dĩ Nhu thấy cô nhìn chằm chằm liền sửng sốt, sau đó cô ta khẽ nói: “Phòng huấn luyện này cần có người dọn dẹp, trước khi cậu tới tất cả chúng tớ đều thay phiên nhau dọn một lần rồi.”
Bên cạnh có một nam sinh nói nhỏ: “Kỷ Nhiễm, cậu chỉ cần xóa bảng, rồi sắp xếp lại bút đánh dấu mà thầy dùng rồi sắp xếp lại tấm bảng trắng một chút là được rồi.”
Rốt cục Kỷ Nhiễm vẫn khẽ gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Dù sao cũng mới tới ngày đầu tiên nên Kỷ Nhiễm cũng không tính trở mặt. Dù sao cô còn nhiều thời gian để cho Tiết Dĩ Nhu biết rõ tính cách của cô.
Kỷ Nhiễm dọn dẹp phòng huấn luyện xong rồi mới đeo ba lô rời khỏi.
Mặc dù mới vừa tan học có vài phút nhưng nhìn trường học lại có vẻ trống trải, cũng chỉ có đèn bên khu ký túc xá đang còn sáng.
Lúc Kỷ Nhiễm đến cửa trường học thì mới thấy được bóng người.
Chuyến xe cuối cùng ở trạm trước cửa trường học là 10 giờ 30, bây giờ mới hơn 9 giờ, cho nên cô đi chậm rãi đến trạm.
Xe còn chưa tới nên cô ngồi lên ghế, lấy tai nghe từ trong ba lô ra, tính vừa nghe nhạc vừa chờ xe.
Ai ngờ cô mới đeo tai nghe lên thì lại có người đứng bên cạnh khẽ vỗ vai cô.
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu thấy một bạn nam xa lạ, cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung khuôn mặt thanh tú có chút gầy, dáng người cũng không cao, bộ dáng kiểu như học sinh ngoan.
Kỷ Nhiễm đưa tay lấy tai nghe xuống, đang muốn mở miệng hỏi đối phương có chuyện gì.
Nhưng mà bạn nam vốn đang đứng trước mặt cô đột nhiên bị người phía sau túm lại, bỗng chốc cả người mất thăng bằng, ngay sau đó, Kỷ Nhiễm thấy Thẩm Chấp đang đứng phía sau bạn nam kia.
Hai tay cậu nắm lấy cổ áo thiếu niên, vừa kéo vừa ném người qua bên cạnh đập lên bảng hiệu quảng cáo ở trạm xe buýt.
“Ầm” một tiếng, âm thanh trầm đục của cơ thể bị đập lên bảng quảng cáo làm cho Kỷ Nhiễm hoảng sợ.
Nhưng Thẩm Chấp cũng không tính buông tha cho đối phương dễ dàng như vậy, cậu lại kéo người đang ngồi bệt dưới đất kia lên rồi ấn lên biển quảng cáo. Ánh sáng chỗ biển quảng cáo chiếu lên mặt Thẩm Chấp, con ngươi đen nhánh lộ ra sự nguy hiểm lạnh lẻo, vẻ mặt đáng sợ, môi mím chặt.
Thẩm Chấp nhìn chằm chằm cậu ta, tay cậu kéo lấy áo thiếu niên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như cậu đang phải kìm nén gì đó, rồi cậu mới nói: “Mẹ mày, mày muốn làm gì hả?”
Giọng cậu đầy sự nguy hiểm, mơ hồ còn có cảm giác đang đè nén sự thô bạo.
Đối phương cũng không nói gì, chỉ chống cự lại, nhưng sự chống cự lại của cậu ta giống như sự bất lực của con mồi sắp chết trong tay kẻ địch mạnh mẽ, không những không làm cho cậu ta thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Chấp mà còn làm cho cậu ta càng nhếch nhác hơn.
Cậu ta nói: “Tao không…”
Thẩm Chấp cũng không tin lời cậu ta, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Không phải tao đã từng nói, mày thành thật một chút đừng để rơi vào tay tao lần nữa.”
Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ, có cảm giác nói không nên lời.
Không phải cô chưa từng thấy qua bộ dáng Thẩm Chấp đánh nhau, cả bộ dáng khi cậu ở núi Lạc Anh khiêu khích với mấy tên côn đồ kia nữa, mặc dù hung hãn nhưng vẫn lộ ra giọng điệu lười nhác, kiểu ngay từ đầu đã không đặt đối phương vào mắt.
Nhưng lúc đối diện với người này, cả người Thẩm Chấp lộ ra sự lạnh lẽo, sự lạnh lùng tới cực hạn.
Giống như thực sự một giây sau cậu sẽ đánh chết đối phương vậy.
Cô khẽ mở miệng: “Thẩm Chấp, cậu ta chưa làm gì hết.”
Vừa rồi người này chỉ vỗ vai cô, Kỷ Nhiễm không cảm nhận được sự ác ý của đối phương, cho nên cô không biết vì sao đột nhiên Thẩm Chấp lại đánh cậu ta.
Nhưng Thẩm Chấp vẫn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Đúng lúc này, một chiếc xe bus chạy chậm lại dừng ngay trước trạm xe. Đây là chuyến xe mỗi ngày Kỷ Nhiễm sẽ lên để về nhà.
Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua, do dự không biết có nên lên xe hay không.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Chấp cười lạnh một tiếng, sau đó cậu dùng sức hai tay ném mạnh người kia lên mặt đất như ném đồ bỏ đi. Rồi cậu kéo tay Kỷ Nhiễm lên xe bus.
Kỷ Nhiễm đứng trên xe bus không nhịn được nhìn thoáng qua trạm xe, người kia vẫn ngồi trên đất như cũ cả người co thành một cục, phía sau lưng còn có một cái ba lô lớn.
Không biết do cậu ta gầy hay do ba lô lớn, lại tạo nên cảm giác thống khổ nói không nên lời.
Kỷ Nhiễm nắm tay vịn, ngón tay khẽ dừng lực nắm lại, sự thắc mắc trong lòng xông ra như kiểu dời sông lấp biển.
Mặc dù trong trường có đủ loại lời đồn về Thẩm Chấp nhưng mà Kỷ Nhiễm tiếp xúc với cậu hai tháng, biết mặc dù cậu có thanh danh đại lão nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng bắt nạt bạn học trong trường.
Cho dù có một lần mấy bạn trong lớp đùa giỡn làm cho một quyển sách đập trúng người cậu lúc cậu đang nằm ngủ trên bàn.
Một giây kia tất cả mọi người đều sợ tới mức tim ngừng đập.
Nhưng cậu cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn quyển sách rơi trên bàn kia, cầm lên xem rồi tiện tay ném lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Mọi người nhỏ giọng chút đi.”
Cũng từ lần đó trở đi bạn học cả lớp ở chung với cậu đều dễ chịu hơn nhiều.
Cho nên, Thẩm Chấp tuyệt đối không phải là người tùy tiện bắt nạt bạn học.
Kỷ Nhiễm liếm môi dưới, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Còn Thẩm Chấp thì nhìn cô, khẽ nói: “Cậu muốn hỏi gì?”
Kỷ Nhiễm lập tức nói: “Cậu ta là ai vậy?”
Trái lại Thẩm Chấp có chút ngoài ý muốn, cậu còn cho rằng câu đầu tiên cô hỏi là vì sao mình đánh đối phương chứ, cậu thản nhiên phun ra mấy chữ: “Một tên bỏ đi.”
“Cậu và cậu ta có xích mích à?” Kỷ Nhiễm hỏi.
Ai ngờ Thẩm Chấp lại lập tức nói: “Không có.”
Kỷ Nhiễm trừng to mắt, không có xích mích mà cậu lại đi đánh người ta, đúng là kỳ quái mà.
Đại khái do sự giật mình thể hiện trên mặt Kỷ Nhiễm quá rõ ràng nên Thẩm Chấp thở dài nói thêm, “Về sau nếu gặp cậu ta thì nhớ cách xa cậu ta một chút.”
“Vì sao?” Kỷ Nhiễm không nhịn được hỏi lại, bởi vì bộ dáng bạn nam kia nhìn như người vô hại vậy.
Thẩm Chấp thờ ơ nói: “Kêu cậu cách xa một chút thì cậu cứ cách xa đi.”
Kỷ Nhiễm không muốn phản ứng lại cậu nữa, nhưng Thẩm Chấp lại còn hỏi: “Sao cậu về trễ vậy?”
Lúc hết giờ tự học Thẩm Chấp liền đứng dưới lầu chờ cô. Kết quả chờ rất lâu cũng không thấy cô còn tưởng rằng cô về rồi. Nhưng cậu vẫn đi tới tòa nhà hoạt động một chuyến, không biết sao lại không gặp, chắc hai người đi đường khác nhau.
Dù sao lúc cậu đến khu hoạt động thì đèn cả khu đã tắt hết rồi.
Lúc cậu tới cửa trường học nhìn qua trạm xe bus thì thấy cô đang ngồi ở đó, mà cách đó không xa chính là người làm cho cậu liếc mắt một cái đã muốn nổi cáu.
Đặc biệt lúc thấy đối phương đi tới bên cạnh Kỷ Nhiễm, còn lấy tay đụng vào vai cô nữa.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện mãi đến khi Kỷ Nhiễm xuống xe.
Kỷ Nhiễm nhìn cậu, khẽ nói: “Tớ về nhà, cậu cũng về sớm một chút.”
Thẩm Chấp gật đầu, ai ngờ Kỷ Nhiễm vừa mới quay người, thì đột nhiên cậu nhớ tới cái gì đó, lại duỗi tay ra kéo cô lại.
“Sao thế?” Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn cậu.
Ngón tay Thẩm Chấp khẽ vuốt trên vai cô, nói: “Ngay mai đừng mặc bộ đồng phục này nữa được không?”
Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, không rõ vì sao cậu lại nói vậy.
Ai ngờ một giây sau Thẩm Chấp lại dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Vừa rồi nó dùng tay đụng vào vai cậu.”
Nghĩ đến chuyện người kia dám dùng tay đụng vào vai cô, đột nhiên Thẩm Chấp thấy hối hận vì vừa rồi không bẽ gãy tay đối phương, mẹ nó đúng là xui xẻo.
Kỷ Nhiễm trợn mắt há mồm: “Thẩm Chấp, cậu đừng làm loạn nữa.”
Đối phương cũng chỉ mới chạm vào quần áo của cô thôi, chẳng lẽ người ta đụng vào quần áo của cô thì cô phải đổi một bộ mới à? Huống hồ Tứ Trung chỉ phát tổng cộng có hai bộ, bộ đồng phục trên người cô là bộ hôm nay mới mặc.
Nhưng Thẩm Chấp cũng không buông tay ra còn cố chấp nhìn cô, như đang dỗ trẻ em: “Cậu có đổi không?”
Kỷ Nhiễm thấy cậu không nói lý lẽ, đương nhiên cô sẽ thay quần áo nhưng ít nhất không phải vì lý do nhàm chán này.
Ngay sau đó, đột nhiên Thẩm Chấp đi lên trước một bước, Kỷ Nhiễm chưa kịp phản ứng đã thấy cậu cúi đầu hôn lên vai cô.
Đôi môi thiếu niên chạm vào chất liệu mềm mại của quần áo, trên quần áo còn mùi thơm nhàn nhạt.
Quần áo trên người cô lúc nào cũng có mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Lúc cậu hôn lên, không nhịn được khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính lại nghiêm túc. Tới khi cậu ngẩng đầu lên, mở mắt ra nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm.
Thẩm Chấp nhoẻn miệng cười, khẽ nói: “Được rồi, bây giờ chỗ này có hương vị của tớ rồi.”
Kỷ Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu, sao lại có người như cậu chứ!