Nếu Dương Thanh biết hai cô gái lại so sánh da anh với phụ nữ, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.
Dưới sự nài nỉ của hai cô gái, Dương Thanh đồng ý.
Phùng Tiểu Uyển bôi Trú Nhan Sương đen sì lên nửa mặt bên trái của Dương Thanh, còn nửa mặt bên phải thì không bôi, để xem hiệu quả thế nào.
“Bôi cái này dễ chịu thật”
Dương Thanh thấy trên mặt hơi tê, còn có cảm giác mát rượi nữa.
Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Trú Nhan Sương đang chữa trị tế bào hoại tử trên mặt anh, mười phút sau, anh có thể rửa mặt”.
Cứ như vậy, sau mười phút, Dương Thanh rửa sạch Trú Nhan Sương trên mặt.
“Mẹ nó!”
Đương Dương Thanh ngẩng đầu soi gương, buột miệng nói tục.
Làn da ở hai bên mặt trái phải của anh như của hai người khác nhau, nửa mặt bên trái trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông cũng nhỏ hẳn đi.
Còn làn da ở nửa mặt bên phải thì sần sùi, lỗ chân lông to, không thể sánh bằng nửa mặt bên trái.
Dương Thanh giục: “Mau bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải cho anh đi”.
Đúng là không thể để ai thấy dáng vẻ bây giờ, hai bên mặt trái phải có màu da khác hẳn nhau.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dương Thanh, đều bật cười.
Thêm mười phút nữa, rốt cuộc nửa mặt bên phải của Dương Thanh cũng có màu da giống bên trái.
Khuôn mặt anh vốn góc cạnh rõ ràng, bây giờ nước da lại thay đổi hản, trông như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng anh trang điểm.
Khi Dương Thanh bước vào phòng khách ở tầng một, gặp những người khác, ai cũng có vẻ kinh ngạc.