Ngao Phi lúc này hoàn toàn khác so với tính cách chậm chạp thường ngày. Thực tế, không nhiều người có thể làm được như vậy, chỉ ở trong lĩnh vực mình am hiểu mới có thể tỏa sáng như vậy. Doanh Cửu Quang chọn Ngao Phi không phải là không có nguyên nhân, đương nhiên là đã nhìn trúng một điểm nào đó của Ngao Phi.
Rõ! Ô Kim Hoàn lĩnh mệnh rời đi.
Ngao Phi tiếp tục hô.
– Chung Tam Minh!
– Có!
Chung Tam Minh ra khỏi hàng ôm quyền.
Ngao Phi nói:
– Chung huynh, giao cho ngươi một trăm vạn nhân mã, làm nhãn tuyến của đại quân ở Hắc Long.
Dứt lời, Chung Tam Minh sững sờ, chư tướng cũng ngơ ngác nhìn nhau, một trăm vạn quân làm nhãn tuyến?
Chung Tam Minh chắp tay nói:
– Đại Tướng quân, chỉ là một Hắc Long Đàm, điều động một trăm vạn nhân mã làm nhãn tuyến có phải hơi nhiều không? Điều động một trăm vạn nhân mã này rồi thì trong tay Đại Tướng quân chỉ còn lại hai trăm triệu người?
Ngao Phi đáp:
– Ta chỉ sợ Ngưu Hữu Đức sẽ chạy khắp nơi, cho dù có mặt đối mặt cộng với cả Vưu tộc thì hai trăm vạn người cũng đã đủ sức đối phó. Ta chỉ e rằng, Ngưu Hữu Đức muốn cưỡng ép những con tin này để đạt được hợp tác với Vưu tộc.
Chung Tam Minh nói:
– Vưu tộc dám đắc tội với Vương gia sao?
Ngao Phi:
– Vưu tộc gặp họa, khó tránh khỏi trong lòng ôm hận với Vương gia, hơn nữa, đừng quên sau lưng Ngưu Hữu Đức là Thiên Tẫn Cung, có thể dính dáng đến Hạ Hầu gia. Vương gia có thể tạo áp lực với Vưu tộc thì Hạ Hầu gia cũng có thể, khó đoán được Vưu tộc sẽ nghiêng về phía nào. Lúc này, nếu muốn thắng chúng ta phải đi trước một bước. Trước tiên, phải phong tỏa tất cả lối đi, không được phép có sơ hở nào. Một khi Vưu tộc đã đứng về phía Ngưu Hữu Đức thì thiên thời địa lợi nhân hòa đều không thuộc về chúng ta nữa, chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhiều bất lợi. Từ xưa đến nay, có rất nhiều ví dụ lấy yếu thắng mạnh. Ngưu Hữu Đức cũng đã từng làm được. Ngưu Hữu Đức rất giỏi dụng binh, khả năng ứng biến không hề đơn giản, hơn nữa đây lại là địa bàn của Vưu tộc, nhất cử nhất động của chúng ta đều rơi vào tầm mắt của Vưu tộc, cực kỳ bất lợi với chúng ta. Hiện giờ, chúng ta phải nắm trong tay mọi động tĩnh của Hắc Long Đàm, cho ngươi một triệu nhân mã, chẳng những phải phát huy tác dụng giám sát mà nếu phát hiện ra đối phương theo dõi mình thì phải lập tức trừ khử, lúc cần thiết có thể phối hợp với đại quân. Cho nên, việc này cực kỳ quan trọng. Chu huynh không được chủ quan!
– Mạt tướng đã hiểu, Đại Tướng quân yên tâm!
Chung Tam Minh khẽ gật đầu, chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó, Ngao Phi đặt ra một chiếc la bàn bằng kim loại, chăm chú nhìn vào đó một hồi lâu rồi cất tiếng.
– Xa Vũ, Bạch Lý Tiết, Ôn Lục Công, La Tắc, Long Đức An.
Năm đại tướng ra khỏi hàng, chắp tay nói:
– Có!
Ngao Phi vẫy tay, ý bảo mọi người tiến đến gần, chỉ vào mấy vị trí trên la bàn nói:
– Ở đây, ở đây, ở đây, ở đây và ở đây nữa, ta giao cho các ngươi một trăm năm mươi bạn quân, mỗi người ba mươi vạn mai phục tại năm cửa này để có thể tiếp viện bất cứ lúc nào. Ta sẽ cho Chung Tam Minh dọn dẹp trước năm điểm này, các ngươi đợi mệnh lệnh của ta, chuẩn bị thật tốt để có thể tới vị trí bất cứ lúc nào.
Rõ!
Năm người lĩnh mệnh rời đi điểm danh quân số trước.