Ngao Phi lập tức chắp tay nói:
– Hầu gia đã hiểu lầm rồi, Ngao Phi không có ý đó. Hầu gia…
Ngao Phi định nói sau đó lại thôi, có những điều không biết nên nói thành lời như thế nào.
Không ngờ, Doanh Vô Mãn đã quát lớn:
– Quân lệnh không phải trò đùa, nói là phải làm, người đâu! Đưa xuống, phạt hai mươi đòn thuần long tiên!
Chiết Xuân Thu nhếch miệng cười một nụ cười gian xảo, nhìn Ngao Phi đầy vẻ giễu cợt.
Hai mươi đòn thuần long tiên? Sẽ chết người mất! Chư tướng đều cả kinh vội vàng chắp tay xin tha tội.
– Hầu gia, kính xin hạ thủ lưu tình!
– Hầu gia. Ngao Phi cũng đã nói là không có ý này, xin hãy cho hắn giải thích.
– Hầu gia, đã chuẩn bị lâm trận, kính xin Hầu gia cho Ngao Phi một cơ hội lập công chuộc tội.
Vài tên lính xông tới chấp hành mệnh lệnh bị mấy vị tướng lính quắc mắt ngăn lại cũng có chút do dự, nhưng thấy Doanh Vô Mãn không tỏ thái độ gì nên vẫn phải tiến lên đưa Ngao Phi đi thực hiện quân pháp. Không còn cách nào khác, nếu không làm thì người xui xẻo sẽ trở thành bọn họ.
Khi mấy tên lính chấp pháp đến gần, Ngao Phi cuối cùng đành phải lên tiếng:
– Đông Quân chưởng lĩnh mệnh Thiên Vương tuyên chỉ!
Những lời này vừa thốt ra, vài tên lính bỗng trở nên nghiêm nghị, lập tức lùi về phía sau. Những người còn lại trong quân doanh đều sững người nhìn Ngao Phi với vẻ khó tin.
Chư tướng lập tức thay đổi, cả Doanh Vô Mãn cũng chắp tay về phía Ngao Phi nghe lệnh. Lúc này, Chiết Xuân Thu không cười được nữa, liền yếu ớt cúi đầu.
Ngao Phi trầm giọng nói:
– Đông Quân chưởng có chỉ, miễn chức thống soái của Doanh Vô Mãn, lệnh cho Ngao Phi tiếp nhận chức thống soái, người nào không phục, tiền trảm hậu tấu!
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Doanh Vô Mãn cũng có chút khó tin.
Điều khiến cho mọi người càng cảm thấy khó tin hơn là sau đó nghe tiếng khẽ thở dài của Ngao Phi, sau đó nói:
– Vương gia có lệnh, lập tức bắt giữ Doanh Vô Mãn, nếu dám chống lại, chém!
Mọi người đều trợn tròn mắt, ở đây vẫn đang đợi Vương gia định đoạt, tại sao lại đợi đến mức này chứ?
Doanh Vô Mãn lại buông thông hai tay, nhìn chằm chằm vào Ngao Phi. Y không thể nào tin được, có lẽ Ngao Phi sẽ không dám giả truyền quân lệnh, nhưng bắt giữ y ngay tại chỗ thì Doanh Vô Mãn không thể tin nổi, đừng nói tới chuyện chém giết gì đó.
– Ngao Phi, ngươi dám giả truyền quân lệnh!
Doanh Vô Mãn đột nhiên giơ tay chỉ vào Ngao Phi và gầm lên.
Cả đám người cũng tỏ vẻ không tin, nhưng lại không nhìn ra điều gì từ trên mặt Ngao Phi.
Ngao Phi chắp tay nói:
– Xin mời Hầu gia nghiệm chứng quân lệnh là thật hay giả!
Nghiệm chứng quân lệnh là thật hay giả? Đương nhiên là phải nghiệm chứng! Doanh Vô Mãn đương nhiên không dễ dàng vô duyên vô cớ chấp nhận một quân lệnh khuất nhục như thế. Quân lệnh này thực sự khiến Doanh Vô Mãn vô cùng nhục nhã, không thể tin nổi phụ vương lại có thể hạ quân lệnh như vậy, lập tức lấy tinh linh ra để liên hệ trực tiếp với phụ thân.
Doanh Cửu Quang đang chắp tay đứng dưới bóng cây, nhắm mắt yên lặng. Sau khi nhận được tin của Doanh Vô Mãn truyền đến, ông chỉ trả lời đơn giản: Đúng vậy!
Tả Nhi ở bên cạnh nhướng mày, cơ hồ đã đoán được là tin nhắn của ai.
Doanh Vô Mãn biến sắc, mặt trở nên trắng bệch, vẫn không thể nào tin được, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt của Ngao Phi, chậm rãi đến bên cạnh tinh linh ở trên tay Ngao Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Rốt cuộc ngươi đã bẩm báo điều gì với Vương gia?
Lời này vừa thốt ra, cùng với phản ứng của Doanh Vô Mãn, chư tướng lập tức hiểu: quân lệnh là thật!