Lúc này, Địa kiếm ở trong tay hắn hơi dừng lại, giống như đang hỏi hắn sao lại trầm mặc không nói gì.
“Nếu ngươi giải trừ hết phong ấn, vậy kế tiếp ta cũng sẽ liều mạng chiến đấu.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Chắc chắn sẽ không có người nào của Bách Hoa tông phải chết, ta sẽ làm mọi thứ để thay đổi nó.”
Trên thân Địa kiếm truyền đến một âm thanh dày và nặng: “Đúng là nên như thế, ta sẽ chiến đấu cùng ngươi.”
Lúc này, có vài dòng nhắc nhở xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Người chơi đã thành công thăng cấp lên Kim Đan cảnh, giới hạn hồn lực tối đa được nâng lên đến 100.] [Hồn lực hiện giờ là: 10/100.] [Tu vi người chơi tăng lên rất nhiều, dựa vào ký ức của người chơi thì bộ kiếm quyết không làm cho thần hồn/ thân thể người chơi tan vỡ gồm có những bộ sau.] [Bí kiếm: Họa Ảnh.] [Xét thấy người chơi đã có lĩnh ngộ sâu sắc đối với toàn bộ kiếm quyết, giá trị hồn lực cần tiêu hao để thức tỉnh bộ kiếm quyết được đẩy xuống mức thấp nhất.] [Để thức tỉnh bí kiếm “Họa Ảnh” này, cần trả 10 điểm hồn lực.] [Ngài có muốn thức tỉnh bí kiếm này hay không?]Cố Thanh Sơn nhìn bí kiếm này, trong lòng tràn đầy cảm khái. Cuối đời trước, lúc gần tới cuộc quyết chiến, hắn đã tìm thấy bí kiếm này trong một di tích thời thượng cổ. Nhưng đáng tiếc, bởi vì phát hiện quá muộn cho nên hắn vừa mới ghi nhớ nội dung của bộ kiếm này thì trận quyết chiến đã bùng nổ. Bí kiếm này còn chưa kịp tỏa sáng, đã hoàn toàn tiêu tan theo thế giới kia.
Bây giờ, hắn trọng sinh một lần, muốn thức tỉnh tất cả những ký ức đã bị phong ấn, hay phát huy uy lực của Bí kiếm này, đều cần đến điểm hồn lực.
Mà điểm hồn lực này, chỉ cần giết địch là được.
Cố Thanh Sơn nhìn thanh Địa kiếm trong tay, bỗng nhiên tràn đầy hăng hái. Bản thân hắn đang đi trên còn đường tìm về sức mạnh, kế đó là phải từng bước vượt qua đời trước.
“Tôi muốn thức tỉnh bí kiếm này.” Cố Thanh Sơn nói.
[Người chơi trả 10 điểm hồn lực, bí kiếm “Họa Ảnh” đã thức tỉnh.]Đến thời điểm này, Cố Thanh Sơn đã có tổng cộng bốn loại bí kiếm, theo thứ tự là Đoạn Thủy Lưu, Nguyệt Trảm, Thất Tinh Du Long, Họa Ảnh.
Cố Thanh Sơn cầm lấy thanh Địa kiếm, đi tới vách tường dung nham ở trước mặt. Hắn đứng do dự một lúc lâu mà vẫn chưa chịu xuất kiếm.
“Yên tâm.” Âm thanh của thanh Địa kiếm vang lên trong lòng hắn: “Ta có thể cảm ứng được ngươi muốn sử dụng bao nhiêu phần sức mạnh, nên sẽ không khiến nơi này sụp đổ chỉ trong một đòn đâu.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thanh Sơn thở phào.
Nếu như mỗi một đòn đều nặng hơn tám mươi sáu triệu cân, như vậy bất kể lúc xuất kiếm bản thân hắn cố gắng giảm bớt lực bao nhiêu, thì hang động dung nham vẫn sụp đổ. Không những thế, sau này những lúc so tài kiếm thuật không nên dẫn đến sát thương, hắn cũng không dám dùng đến nó nữa.
May là Địa kiếm có linh, có thể giao tiếp với linh hồn của hắn, hiểu được nguyện vọng của hắn.
Cố Thanh Sơn cầm lấy thanh Địa kiếm, ở trên vách tường dung nham khua nhẹ nhàng vài cái. Vách tường nứt ra, thanh trường kiếm tàn tạ vì cơn chấn động này mà dễ dàng thoát ra ngoài.
Thanh trường kiếm tàn tạ run lên, vội vàng xoay nhanh vòng quanh Cố Thanh Sơn.
“Đừng giục nữa, ngươi cứ xoay như vậy ta cũng hoa mắt sắp ngất luôn rồi.” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Nào ngờ thanh kiếm kia càng xoay nhanh hơn.
“Được được được, ta đi ngay đây.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Bắt đầu từ Kim Đan cảnh, người tu hành đã có thể tùy ý bay lượn trên không, cho nên bây giờ, hắn có thể đi lấy kiếm rồi.
Cố Thanh Sơn đi tới hồ dung nham kia lần nữa, hai chân nhẹ nhàng nhảy lên không trung bay qua. Hắn bay thẳng đến giữa hồ dung nham, trôi nổi giữa không trung, nhẹ nhàng chạm mũi của Địa kiếm vào chuôi kiếm bị kẹt trong dung nham kia, nhẹ nhàng hất nó lên.
Keng!
Thanh trường kiếm bay vọt ra khỏi dung nham, tung đến bên bờ hồ, phát ra tiếng “Ầm” vang dội. Sau đó, nó cứ nằm đó một lúc lâu, không hề động đậy.