“Ừm?” Lưu Thịnh Phó nghiêng đầu nhìn cô.
“Mẹ tôi mời anh đến ăn tối, chúng ta mau đi thôi.”
______________
Sáu giờ tối, tại Lâm gia.
“Haha, đã lâu không gặp cháu đó, vậy mà cháu đã thành công hơn rất nhiều rồi.”
“À đúng rồi, không lẽ là Gia Thành nó thật sự là bạn trai của cháu hả? Thằng nhóc đó có phước như vậy sao?”
“Dạ…”
Cửa phòng chợt mở ra, bốn cặp mắt trong phòng đều dồn vào hai người đứng ở cửa.
“Nhã Tịnh, Thịnh Phó, mau vào đây.” Lâm phu nhân tươi cười vẫy vẫy tay.
Thấy vậy, Lưu Thịnh Phó cũng cười đáp lại, tay đụng đụng Lâm Nhã Tịnh đang đứng ngơ ngác, không thấy cô phản ứng trở lại, hắn đành nhỏ giọng hỏi: “Nhã Tịnh, em còn giận tôi sao?”
Lúc này Lâm Nhã Tịnh mới kịp hồi thần, cô vội vén tóc cười cười sau đó kéo Lưu Thịnh Phó đi vào bên trong.
Hai người vừa vào trong, Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân và Lâm Gia Thành đã nhiệt tình đón tiếp.
Tiếp đó là một vị khách không còn lạ mặt nữa chào đón Lâm Nhã Tịnh.
Cô gái mặc đầm màu xanh dương nhạt, ngũ quan thanh tú nhìn Lâm Nhã Tịnh cười khẽ: “Nhã Tịnh, lâu rồi không gặp.”
“À… Hạ Vi, lâu rồi không gặp.” Ánh mắt Lâm Nhã Tịnh hơi sững lại, cô cười trừ.
Diệp Hạ Vi biết Lâm Nhã Tịnh đang khó xử nên cũng không nói nhiều.
Tuy thời gian Lâm Nhã Tịnh sững lại không lâu nhưng trong mắt Lưu Thịnh Phó lại là một khoảng thời gian như một thế kỷ.
Chờ lúc Lâm ba mẹ nói chuyện cùng Diệp Hạ Vi, hắn kéo cô ra một góc, sau đó bá đạo hỏi: “Lâm Nhã Tịnh, em sợ cô gái kia?”
“Không có.” Lâm Nhã Tịnh cụp mắt.
“Vậy thì tại sao em lại nhắm mắt, lúc em nói dối hay nhắm mắt lắm đấy.” Lưu Thịnh Phó quyết không buông tha, bám dính vào vấn đề đến tận cùng.
“Vì tôi không thích nhìn anh.”
“Cũng phải, phụ nữ đêm tân hôn lúc nào cũng ngại nhỉ.”
Lâm Nhã Tịnh giật mi mắt, “Không đúng chủ đề thì đừng nói chuyện với nhau.”
“Nếu em sợ cô gái đó, tôi có thể xử lý một cách sạch sẽ.” Lưu Thịnh Phó hơi trầm giọng, “Tôi không muốn thấy cảnh tượng em rụt rè trước người không phải tôi.”
Lâm Nhã Tịnh: (⌒‿⌒) Đồ điên.
“Chỉ là tôi từng thua kém Diệp Hạ Vi cho nên khi gặp lại mới cảm thấy không thể tin được mà thôi.”
“Thế nào lại không tin được? Chả lẽ cô Diệp Hạ Vi đó có thân phận còn cao hơn cả tôi?” Lưu Thịnh Phó không vui hỏi thêm.
“Ấu trĩ.” Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, tay đập thẳng vào ngực Lưu Thịnh Phó, “Tôi còn phải chào bố mẹ, tránh đường.”
“Được rồi, công chúa nhỏ đang rụt rè của tôi.”
Đến khoảng mười giờ, buổi tiệc tối mới kết thúc, Diệp Hạ Vi được Lâm ba mẹ mời ở lại Lâm gia ngủ một đêm, còn Lưu Thịnh Phó thì bị Lâm Nhã Tịnh đuổi thẳng cổ về nhà.
Vì là lần đầu tiên ngủ ở môi trường khác nhà mình cho nên Diệp Hạ Vi cảm thấy hơi khó ngủ nên cô quyết định đi tản bộ ở vườn một chút.
“Diệp Hạ Vi.”
Nghe có người gọi tên mình, Diệp Hạ Vi hơi sựng lại, cô cẩn thận quay người, thấy Lâm Nhã Tịnh đứng sau mình, cô mới thở dài nhẹ nhõm.
“Lâm tiểu thư, có chuyện…”
“Tại sao cô lại quay về đây?”
Diệp Hạ Vi chớp mắt một cái, khó hiểu đáp: “Vâng?”
“Chẳng phải cô đã định cư ở nước ngoài mãi rồi sao?” Lâm Nhã Tịnh nhăn mày, ngữ khí toàn là ý chất vấn.
“Tôi…”
“Hay là vì anh tôi cho nên cô mới trở về?”
Dù không hiểu ý của Lâm Nhã Tịnh cho lắm nhưng Diệp Hạ Vi vẫn gật đầu.
“Gia Thành bảo tôi về nhà ra mắt gia đình anh ấy để tiện nói chuyện cưới hỏi.”
“Tôi sẽ không đồng ý.” Lâm Nhã Tịnh dứt khoát nói.
Diệp Hạ Vi ngẩn người, “Ý Lâm tiểu thư là gì?”
“Cô sẽ làm hại đến gia đình chúng tôi.” Lâm Nhã Tịnh gằn giọng, “Cô chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm gia một cách nặng nề vì đám người theo đuổi cô đó.”
“Bên cạnh đó, người đàn ông bên cạnh cô đâu chỉ có một mình anh tôi, đúng không?”
“Lâm tiểu thư, cẩn thận ngôn từ của cô.” Diệp Hạ Vi lạnh mặt, “Người đàn ông của tôi từ trước và bây giờ chỉ có một mình Lâm Gia Thành, và cũng không có người nào dám theo đuổi tôi cả.”
“Cô mới chính là người sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm gia nặng nề, vì người đàn ông của cô đâu chỉ có một mình Lưu Thịnh Phó mà còn có cả Hàn Tử Mặc, Quan Vũ, Vu Chương, Lãnh Kỳ Tư và Lưu Thịnh Phát nhỉ?” Diệp Hạ Vi cười nhạt, bình tĩnh nói từng câu.
Quả nhiên lời nói của Diệp Hạ Vi bắn trúng tim đen của Lâm Nhã Tịnh, sắc mặt cô bắt đầu tái nhợt lại.
“Lâm Nhã Tịnh, tôi không biết mình có thù gì với cô nhưng nếu đã quyết định kết hôn cùng Lưu Thịnh Phó thì hãy dứt bỏ sự cố ý đào hoa đó của cô đi!”
Diệp Hạ Vi nói xong liền quay người trở về phòng, mặc kệ Lâm Nhã Tịnh trầm mặcđứng đó một mình.
Mấy đám mây che trăng đột nhiên đi mất, trăng tròn liền hiện ra một cách vô cùng lộ liễu trước mắt Lâm Nhã Tịnh.
Bóng đêm đang bao trùm trên người cô bỗng dưng tan biến, thay vào đó là ánh sánh dịu dàng của trăng.
Sườn mặt lạnh nhạt của Lâm Nhã Tịnh được gió đêm bao bọc lấy cùng với ánh sáng nhạt nhòa, họa lên một loại cảm xúc khiến người khác nhìn vào cô liền cảm thấy rung động.
Thấy vậy, Lâm Nhã Tịnh liền cười thành tiếng, đáy mắt lạnh nhạt thường ngày dường như đã có gì đó thay đổi.
“Phải rồi, đây là tương lai.”
“Mà mình… đã đi đến một tương lai khác.”