– Đều do Thiếu chủ thần uy, mạc tướng mới giữ lại được cái mạng này!
– Ừ…
Sở Vân trầm ngâm một tiếng, đột nhiên hỏi:
– Chết không ít tinh binh sao?
Trên trán Vương Trạch Long toát mồ hôi lạnh, vấn đề này quả thực là không biết có nên trả lời hay không. Sau một hồi đắn đo suy xét, mới cẩn thận từng li từng tí một hồi báo:
– Dạ, chết mất một ít tinh binh. Bất quá đã là chiến tranh, sẽ phải có người chết. Điều này là việc không thể tránh khỏi!
Tinh binh của hắn vốn có hơn một trăm hai mươi người, nhưng giờ chỉ còn lại gần ba mươi người, có thể nói là thảm trọng.
– Ngươi minh bạch được đạo lý này thì tốt. Quả nhiên có tố chất là một thượng tướng.
Sở Vân cười rộ lên:
– Bất quá ngươi yên tâm, lần này ta thu được hơn năm trăm quả trứng yêu thú Hải giao, sau này cũng sẽ tiếp tục thu thập thêm nữa… Ta sẽ đào tạo ra một đám tinh binh Hải Giao, giao cho ngươi thống lĩnh. Ngày sau, cứ biểu hiện thực tốt vào!
– Mạc tướng tạ ơn thiếu chủ!
Vương Trạch Long nhịn không được sắc mặt vô cùng vui mừng, âm thanh cung kính nói lời tạ ơn.
– Rồi, lui xuống đi!
Sở Vân phất phất tay. Truyện Tiên Hiệp
Vương Trạch Long lĩnh mệnh lui xuống, đợi cho đến khi bản thân bước xuống khoang giữa, mới phát hiện ra sau lưng mình đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
– Tinh binh trước kia đều là lựa chon từ những người trung thành và tận tâm nhất.
Nếu không, một lực lượng như vậy lại để người khác nắm ở trong tay, chẳng phải là chuyện quá nguy hiểm hay sao? Trận chiến công đảo mấy hôm trước, Thiếu đảo chủ cố ý tiêu hao tinh binh của ta, lại có ý định muốn huấn luyện thêm một đợt tinh binh mới. Mục
đích chính là khiến cho tinh binh Hải Giao, sẽ không còn là tư binh của ta nữa, mà chỉ là tinh binh của Thư gia hắn mà thôi! Làm như vậy, ta sẽ không có quyền lãnh đạo tuyệt đối với tinh binh, cho dù ngày sau thoát ly Thư gia, cũng sẽ không mang được đi. Tổn thương đối với Thư gia cũng sẽ không lớn.
Tuy bị Sở Vân đối đãi như vậy, nhưng Vương Trạch Long lại không sinh ra một tia oán hận nào.
“Quả thực là thiếu niên nổi danh vô địch. Tiểu Bá Vương đúng là danh bất hư truyền…
Hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Mười bốn tuổi, không ngờ đã có thể tinh tường một cách thấu triệt giữa lợi và hại như vậy. Không ngờ có thể hy sinh gần trăm tinh binh một cách quyết đoán đến như vậy, nghĩ lại mà thực cảm thấy đáng sợ…”
Vương Trạch Long càng nghĩ, lại càng thấy Sở Vân lợi hại. Trái tim không những không sinh ra oán hận, thậm chí càng hắn lại càng kính sợ Sở Vân. Loại kính sợ này không chỉ là phát ra từ sự sợ hãi đối với chiến lực của Sở Vân, mà còn là kính sợ đối với trí tuệ của hắn.
“Vương Trạch Long ta từ khi xuất đạo đến nay, đã lăn lộn trong Chư Tinh Quần Đảo trong một quãng thời gian dài như vậy? Rốt cục cũng bước lên một con đường nhân sinh khác hay sao? Không biết phía cuối con đường này sẽ là cái gì, bất quá đi theo bên cạnh một vị chủ nhân như vậy, nhất định sẽ là không thiếu đặc sắc.”
Tháng 12 năm 753 Tinh lịch.
Thiết gia giao chiến cùng liên minh mười một nhà trên Hoài An đảo cùng Hưng Long đảo.
Thiết gia thể hiện nội tình thâm hậu của đệ nhất tộc trong Thượng cổ ngũ tộc, không ngờ có thể ngăn chặn liên quân, chiếm tư thế thượng phong. Nhưng mà cũng là một trong Thương cổ ngũ tộc, Viêm gia lại thất bại khắp nơi, bại nhiều thắng ít. Bị Thư gia dần dần đẩy lùi, chiến tuyến ngày hôm nay đã vượt qua hơn phân nửa vùng biển của Viêm gia.
Ngày 17 tháng 12, Vương Trạch Long lãnh tinh binh Hải giao, đại phá hạm đội đóng tại Vĩnh Thanh đảo. Do đó tháo gỡ được cục diện bế tắc, xé rách phòng tuyến trên biển mà Viêm gia đã tỉ mỉ bố trí.
Ngày 23 tháng 12, một trong Thư gia tam lão Lão Hồng Thương Hồng Hi chém đầu thượng tướng Viêm gia Viêm Vô Chân, tiêu diệt hạm đội thứ ba của Viêm gia. Khiến cho Viêm gia khổ vốn đã rét vì tuyết, nay lại giá vì sương (tai họa liên tiếp đổ xuống đầu).