Minh Thù đột nhiên đứng trước cửa sổ, giáo viên kia sợ đến run một cái thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống:
“Cô… Cô là ai? Vào bằng cách nào?”
Minh Thù kéo cửa đi vào, giáo viên sợ đến nhắm mắt lui về phía sau, cầm cái chổi lông gà làm vũ khí:
“Cô đừng qua đây, đây là nhà trẻ, không có cái gì có thể trộm.”
Minh Thù đạp cái ghế giáo viên kia vừa ngồi, giống như lưu manh hỏi: “Mấy đứa nhỏ đâu?”
“Đứa nhỏ? Đương nhiên là về nhà, tan học lâu rồi.”
Giáo viên nhìn hai mắt Minh Thù: “Cô là tới đón con? Chưa đón được?”
Minh Thù mỉm cười: “Tôi không phải hỏi cái này, là mấy đứa nhỏ ở ký túc xá.”
Ánh sáng đánh vào trên người cô, phảng phất bao trùm tầng sáng ấm áp, nhưng giáo viên hoàn toàn không cảm giác được ấm áp.
Mặc dù cô cười thật đẹp mắt rất ôn hòa, nhưng đều không cảm nhận được độ ấm của nụ cười kia.
Sống lưng giáo viên phát lạnh, run rẩy hỏi: “Cô hỏi bọn nó làm gì, cô là phụ huynh của đứa trẻ nào?”
Minh Thù đá văng cái ghế: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Giáo viên sợ hãi: “Hôm nay là sinh nhật một đứa nhỏ, cô Hình dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi còn chưa trở lại.”
“Đi nơi nào?”
“Tôi không biết…”
Minh Thù nhìn hắn, giáo viên khóc không ra nước mắt: “Tôi thực sự không biết, tôi chỉ phụ trách quản lý những đứa trẻ này sau khi ngủ.”
Người điên này từ đâu tới, khuya lơ khuya lắc tìm trẻ con không phải là muốn lên báo!
Minh Thù ép giáo viên gọi điện thoại hỏi địa chỉ, giáo viên không phụ sự mong đợi của mọi người, thật sự lấy được địa chỉ.
Minh Thù trói giáo viên lại, sau đó mới đi đến địa điểm.
Địa chỉ là một biệt thự, lúc này trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng hình như là ai tổ chức tiệc.
Minh Thù lăn qua lăn lại một phen, cầm thiệp mời quang minh chính đại tiến vào biệt thự.
Đúng là tiệc sinh nhật, nhưng không phải sinh nhật đứa nhỏ mà là một người trung niên.
Minh Thù nhìn quanh biệt thự một vòng, nhưng mỗi một người đều rất hoạt bát năng động, giơ tay nhấc chân vừa nhìn thì biết không phải con em nhà bình thường.
Không phải đứa nhỏ ở nhà trẻ, cô không thấy những đứa nhỏ kia ngược lại lại thấy Hứa Du Nhiên.
Cô ta ngồi dựa vào một người đàn ông, tư thế hai người rất thân mật, Minh Thù dời màn hình, thân là người kéo giá trị thù hận cô rất có trách nhiệm cho nữ chính giả nổi tiếng một phen.
Thời điểm khi cô nhắm màn hình ngay Hứa Du Nhiên, không biết Thường Phong ở đâu lao ra hắt một ly rượu đỏ lên người Hứa Du Nhiên.
Xung quanh liền yên tĩnh lại, đại bộ phận đều là hóng xem kịch vui.
Sắc mặt Thường Phong không bình thường chỉ vào Hứa Du Nhiên mắng to: “Tiện nhân, tao đối với mày tốt vậy, mày đền ơn tao như thế à?”
Lại thừa dịp hắn gặp phiền phức, đoạt kim chủ của hắn.
Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn giành kim chủ người khác, lần này thua trong tay một người đàn bà, Thường Phong làm sao không hận.
Hứa Du Nhiên bị hắt có chút ngây ngẩn.
“Thường Phong!”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Hứa Du Nhiên nói trước: “Bắt hắn mang ra ngoài.”
Phục vụ lập tức tiến lên kéo Thường Phong ra ngoài.
Thường Phong giãy giụa không được, chỉ có thể la hét về phía Hứa Du Nhiên: “Hứa Du Nhiên, mày sẽ không chết tử tế được! Mày là con điếm ngàn người cưỡi vạn người kê…”
Câu mắng tiếp theo rất khó nghe, sắc mặt Hứa Du Nhiên xanh trắng liên tục, ánh mắt không biết tại sao lại thấy được Minh Thù.
Cô ta liền thắc mắc, tại sao ở chỗ này cũng có thể gặp được Minh Thù.
[Đó không phải là Hứa Du Nhiên sao? Ha ha, nữ thần rất có thành kiến với Hứa Du Nhiên!] [Chủ đề hôm nay rốt cuộc là gì?] [Không phải là Hứa Du Nhiên chứ?]Cô ta thoáng nhìn di động trong tay Minh Thù, màn hình đúng lúc quay Hứa Du Nhiên, cô ta theo bản năng che mặt nhanh chóng bỏ đi.
Cô ta rời khỏi đoàn người, lập tức mở di động quả nhiên thấy Minh Thù đang livestream, trên màn hình cũng không thiếu người thảo luận chuyện cô ta mới vừa bị hắt rượu.
Hứa Du Nhiên tức giận mặt mày nhăn nhó.
Hai diễn viên đều đi, mọi người liền tản ra đều tự mình đi chơi.
Minh Thù ở dưới lầu không tìm được mấy đứa trẻ, thế nhưng tìm được cô Hình kia, cô ta đang cùng người nói chuyện.
Minh Thù đi qua: “Cô Hình.”
Cô Hình dường như không biết Minh Thù, nhưng người bên cạnh lại nhận ra: “Mặt mũi lão Lý cũng thật lớn, ngay cả Tô tiểu thư cũng có thể mời.”
Không ít người muốn tiến lên làm thân, nhưng Minh Thù chỉ quay sang mọi người cười cười:
“Cô Hình, mượn nói chuyện một chút.”