Giang Mẫn xấu hổ cười nói: ” Ta cùng đại tỷ đột nhiên nghe thấy bên thế tử này có động tĩnh, nên chạy tới nhìn, lại nhìn thấy một màn loan phượng hòa minh.”
Hoàng Tinh Tinh măc cở đỏ mặt nói: ” Đại tỷ, Tam muội, các người còn không biết ngượng mà trách cứ, nếu không phải vừa rồi ta không liều mà hiến thân, làm sao mà có cơ hội tiến vào Nam Cung thế gia. Thế tử đáp ứng để chúng ta vào Nam Cung thế gia làm thị nữ.”
” Lời này là thật?” Hà Nhã Dung cùng Giang Mẫn ngạc nhiên mừng rở nói.
Lăng Phong mỉm cười nói: ” Các nàng ạ, chẳng hiếu suy nghĩ làm sao, Nam Cung Vũ ta vợ đẹp thiếp yêu vô số, các nàng thật sự muốn đến Nam Cung thế gia làm thị nữ sao?”
” Chính là làm trâu làm ngựa cũng chịu nữa, ai bảo chúng ta thích chàng làm chi!” Hà Nhã Dung không chút do dự nói, trong giọng nói tràn ngập kiên định.
Hoàng Tinh Tinh ngượng ngùng cười nói: ” Đại tỷ, không thể tưởng được tỷ cũng nói được ra như vậy . . . Thế tử, đại tỷ vẫn là ngọc bích toàn vẹn, hoàng hoa khuê nữ, ở lại với chàng thì chàng phải nhẹ nhàng một chút mới được!”
Lời này nói ra, Hà Nhã Dung toàn thân cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Lăng Phong cảm thấy gương mặt Giang Mẫn cũng tương tự như Hoàng Tinh Tinh, dáng dấp cũng là vùng ngực nở nang, làn da trắng như tuyết, một đôi mị nhãn long lanh hút hồn, trời sinh đẹp đẻ thân hình yểu điệu.
Rồi đến Hà Nhã Dung, lại còn hơn cả hai người bọn họ càng thêm động lòng ngưởi, dáng người thon thả, ngực cao, eo nhỏ, hông nở, làn da nỏn nà như tuyết, trong lúc ngượng ngùng càng thêm hồng hào mềm mại mê người, đôi mắt sáng dể thương, đôi môi xinh xắn đỏ thắm, lông mày như trăng, hiện ra trên má phấn khi mỉm cười hai cái lúm đồng tiền, đôi mắt như hiện lên mùa xuân càng thêm khơi động lòng người.
Đôi mắt Giang Mẫn cũng chăm chú nhìn Lăng Phong, lông mày như lưỡi kiêm mắt sáng, diện mạo tuấn mỹ, thân thể cao lớn mạnh mẽ, thần thái bay bổng, phong độ nhẹ nhàng.
Nhìn thấy mà tâm hồn thiếu nữ giống như nai con nhảy nhót không ngừng, cứ như chàng trai khỏe mạnh đẹp đẽ, đừng nói ôm ấp, lôi kéo, đùa giởn, chỉ nhìn thôi một cái đã nhận ra đủ vẻ rồi.
Mà Hà Nhã Dung cũng bị vẻ đẹp đẻ cường tráng của Lăng Phong, cùng với thần thái phong độ phiêu lãng, khiến tâm hồn thiếu nữ từng cơn gợn sóng.
” Này! Hảo ca ca, làm sao rồi? Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Chẳng còn biết gì nữa sao?” Lăng Phong bị Hoàng Tinh Tinh vừa gọi, mới hồi phục tinh thần.
” À, à, ta không ngờ Giang cô nương cùng Hà cô nương vậy mà lại làm mê mẩn người ta!”
Hoàng Tinh Tinh mặc quần áo rời giường cười, nói: ” Đại tỷ, Tam muội, bây giờ tạm thời ta nhường ngôi, các người tốt rồi, mau mau mà hưởng thức ăn tươi đi thôi.” ” Nhị tỷ, người không sao không cùng ở chung đây?” Giang Mẫn kêu lên, nói.
” Vừa rồi ta cũng đã nếm trãi, bây giờ cũng đã muốn sang canh tư, sau này còn nhiều cơ hội! Đại tỷ, Tam muội các người nên tự lo mà hầu hạ, biết chưa?” Hoàng Tinh Tinh ra vẻ nghi ngờ nói.
” Còn muốn đi, không được. Nàng cho là Nhã Dung và Tiểu Mẫn có thể đủ cho ta tiến công sao? Nàng vẫn phải ở lại để hổ trợ các nàng để phòng lúc cần bổ sung thêm . . .”
Lăng Phong nói xong đưa hai tay ra kéo Hà Nhã Dung và Giang Mẫn, đồng thời ôm cả Hoàng Tinh Tinh đến bên trong giường .
Trái ôm phải ấp, trước ôm hôn Giang Mẫn, sau lại hôn Hà Nhã Dung, hai nàng bị hôn đến mặt đỏ bừng lên.
Hai nàng tuy rằng đã sớm rạo rực, nhưng có thể còn có chút ngại ngùng, cho nên thẹn thùng đầy mật, cúi đầu ngồi ở bên giường.
Lăng Phong ra tay trước tiên tháo hết áo ngoài, rồi yếm rồi khố của Giang Mẫn, tiếp tục lột sạch áo quần của Hà Nhã Dung, cã yếm lẩn quần lót, sau đó kéo hai nàng ngã xuống giường, trước tiên cẩn thận thưởng thức một phen.
. . .
Một rồng hai phượng, triền miên đảo lộn, âm thanh rên rỉ phóng đãng, xuân sắc đầy phòng.
Ngồi ở một bên Hoàng Tinh Tinh xem cuộc chiến, trong lòng run rẩy, xem mà than thở, không thể tưởng tượng Lăng Phong thiên phú khác thường, kéo dài chiến lực. Chính mình vừa mới chiến xong, nếu không nghỉ ngơi một lúc không thế nào tái chiến, vì thế ngồi ở bên giường, nàng cố gắng tự mình hồi phục, tùy thời mà chờ đợi khi có yêu cầu tiến vào khoái hoạt.
. . .
Sau khi trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, ba mỹ nhân mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Phong đang ngắm nghía các nàng, Hà Nhã Dung lấy hơi lên tiếng, nói: ” Thế tử . . . Người thật là lợi hại, tỷ muội chúng ta ba người đều bị chàng hại thành không đứng dậy nổi!”
Giang Mẫn nói: ” Các người xem, tướng công còn vươn cao lên như vậy, thật dọa chết người.” Hà Nhã Dung vừa thấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thật là một người giữ ái muôn người khó qua.
Lăng Phong nói: ” Ba vị tỷ tỷ, các người thật là ích kỷ!” ” Chúng ta ích kỷ cái gì?” Ba mỹ nhân cùng lúc hỏi.
Lăng Phong cố tình làm như bị oan uổng, nói: “Các nàng đều thỏa mãn, cứ nằm xuống mà ngủ, còn bảo bối của ta cứ đứng mãi đến bây giờ, còn chưa được hạ hỏa, các nàng sung sướng qua rồi chẳng còn nhìn ngó gì nữa!” ” Tướng công, thật là xin lỗi!” Hà Nhã Dung ngượng ngùng nói.
Lăng Phong chẳng chịu buông tha, nói: ” Chỉ một lời xin lỗi, coi như xong là thế nào?” Hoàng Tinh Tinh hỏi theo, nói: ” Kìa . . . Tướng công chàng muốn thế nào mới vừa lòng đây?” ” Nhìn ta đây . . . Lăng Phong nói xong xoay người lại, ra lệnh cho ba mỹ nhân, dựa vào bên giường ngửa mặt lên trời nằm thẳng xuống, lót gối vào dưới mông, hai chân mở ra . . . q罢……x%k……%半(8……(� �� �半)(k半……蝶……kx%……� �� ��罢8……
%恍……(堪)卜(k……蛾……嘬� �� �……(蛾)(培(……8砚……8� �� ��…
Hoàng Tinh Tinh tiết ra sau, người cũng tê liệt ở trên giường.
” Nhã Dung, nàng còn chờ gì nữa?” Lăng Phong từ trên thân thể Hoàng Tinh Tinh lui ra, ôm Hà Nhã Dung, dỗ dành. Hà Nhã Dung tay cầm khăn mặt, giúp Lăng Phong lau mồ hôi, một mặt nói: ” Tướng công, không vội, chàng xem chàng mệt đến toàn thân đầy mồ hôi, thở hồng hộc như trâu mau không chịu nghỉ ngơi một chút, không nhịn mua vui quá độ, tất sẽ hư hao thân thể!”
” Yên tâm đi, không có việc gì, tướng công của nàng thân thể cường tráng như bò mộng, tinh lực dồi dào, lại đang ở thời gian mạnh mẻ của tuổi trẻ, nàng sợ cái gì vậy?” Lăng Phong vừa cười ha ha vừa nói.
” Vâng . . . lời tuy không sai, chính là không thể quá ham vui, thân thể quan trọng hơn, cứ nhìn chàng mệt như vậy, chẳng hiểu đau làm sao, ngoan, trước hết nằm xuống nghỉ ngơi một chút đã!”
” Nhã Dung, ta còn chưa có sao đâu, vẩn còn sung mãn rất khó chịu, cho ta cái được không?” ” Chàng nha, thật là ma tinh của chúng ta, để ta ôm chàng nghỉ ngơi một hồi, rồi để cho chàng thêm nữa, được không?” ” Ừ, được rồi, ta nghe lời nàng!”
Lăng Phong bất đắc dĩ mà ôm lấy Hà Nhã Dung.” A . . . đây mới thật là hảo tướng công.” Hai người nồng nàn ôm hôn vuốt ve một lúc, lâu sau cùng đi vào giấc mộng mơ.
Lăng Phong và Hà Nhã Dung hai người nghỉ ngơi hơn một canh giờ từ từ tỉnh lại, thấy Hoàng Tinh Tinh cùng Giang Mẫn hai mỹ nhân vẫn còn đang ngũ say, cũng không gọi hai nàng thức dậy, cã hai liền sôi nổi hôn môi nhau, cuối cùng làm cho đang yên ổn, lại bộc phát lần nữa, tiếp tục triển khai chiến tranh.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 309: Đan phượng triều hoàng