Kiều Thời Việt vì cô mà đuổi tận giết tuyện cậu ta, nhưng rõ ràng là trước kia hắn đều khinh thường việc cạnh tranh với mình.
Cô vì Kiều Thời Việt mà buông lời hung ác với cậu, rõ ràng trước kia cô tới một câu cũng chưa từng nói với cậu ta.
Hai người đó, thật đúng là tàn nhẫn.
Tịch Minh nhất thời không tiếp thu được cái đả kích kia, chạy được nửa đường còn té ngã một cái, sau đó cũng không có quay đầu lại nữa, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Tiểu Bạch Thái tấm tắc hai tiếng: “Năng lực của tiểu tử này rõ ràng là không ổn nha, cùng một tình huống, thế nhưng Kiều Thời Việt có thể thập phần tiêu sai tui khỏi đội, còn hắn ta sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?”
Lời nên mắng cũng đã mắng xong, hiện tại chính là trao giải.
Thời điểm trao giải, người chủ trì còn hỏi Kiều Thời Việt: “Hiện tại mọi người đã giải trừ hiểu lầm với Nguyệt Thần, lần thi đấu này, Nguyệt Thần có thể nói giống như là ngôi sao sáng nhất, kế tiếp không biết cậu có tính toán gì hay không? Vẫn muốn tiếp tục làm tuyển thủ thi đấu sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang nín thở chờ hắn trả lời.
Thiếu niên đứng thẳng tắp ở trên sân khấu, biểu tình trên mặt vô cùng nhạt.
“Tôi đã giải nghệ rồi.”
“Hả?” Vẻ mặt người chủ trì ngây ra.
Lần này hắn quay lại thi đấu chẳng lẽ không phải tính tiếp tục cạnh tranh trong cái giới này hay sao?
“Vậy xin hỏi, sau khi cậu giải nghệ thì tính làm gì?”
Biểu tình lạnh nhạt của thiếu nhiên bỗng nhiên trở nên ôn nhu.
Ánh mắt hắn dừng ở bên dưới khán đài, giống như là băng tuyết đã được hòa tan, trong ánh mắt của hắn đều tràn đầy ý cười.
Môi hắn hơi hé, nói: “Về nhà nuôi vợ.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kiều Thời Việt nắm huy chương ở trong tay, bỗng nhiên nhảy thẳng xuống sân khấu.
So với bước chân bằng phẳng lúc tiến lên thi đấu thì lần này rõ ràng hắn có chút gấp gáp.
Mọi người có thể nhìn hắn trong cự li gần rõ ràng có chút kích động, còn có người trực tiếp cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Họ thấy Kiều Thời Việt bỗng nhiên đi tới trước mặt người nào đó, khom lưng quỳ xuống.
Vân Phiếm Phiếm hoảng sợ, tay lại bị Kiều Thời Việt nắm lấy.
Hắn nhìn chăm chú mu bàn tay non mềm của cô, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện ở trên tay.
Sau đó hắn ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau, hắn đem huy chương kia nhét vào trong tay cô, đuôi mắt hơi giơ lên, cười giống như một đứa trẻ.
“Vinh quang, anh đã đoạt lại rồi.”
Hắn nắm chặt lấy tay cô, tay Vân Phiếm Phiếm lại nắm chặt lấy tấm huy chương kia.
“Anh đem nó cùng anh đều giao cho em, có muốn hay không?”
Tay Vân Phiếm Phiếm giật giật, lại không có cách nào mở ra được.
Đối phương rõ ràng là đang chơi xấu, cho dù cô không muốn nó thì cũng không thể ném đi được.
Vân Phiếm Phiếm hết cách, đành phải cong lưng, cái cổ thon dài duỗi tới gần mặt hắn, nói: “Giúp em đeo lên.”
– —-
Shmily: Wattpad mình dạo này bị điên rồi, lúc vào được lúc không. Nếu hôm nào không có chương mới thì hôm sau mình sẽ bù lại thật nhiều nhé! Cảm ơn ~ Moah moah