Dương Thanh kích động nhìn Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh, cũng thấy rất khó chịu.
Phùng Tiểu Uyển vẫn đang không ngừng trị liệu cho Mã Siêu, định giúp Mã Siêu tỉnh lại nhân cơ hội này.
Nhưng khoảng một tiếng sau, bé Tĩnh An đã ngủ thiếp đi mà Mã Siêu vẫn không thể mở mắt, một ngón tay có thể cử động lại để im, như đã quay về trạng thái lúc trước.
Phùng Tiểu Uyển giải thích: “Mọi người yên †âm, anh Siêu đã có phản ứng, nhưng do hôn mê lâu quá, tố chất cơ thể quá kém nên phải một thời gian nữa, anh ấy mới hoàn toàn tỉnh lại”.
“Bây giờ các dấu hiệu sinh tôn của anh ấy đã về mức bình thường, chắc không lâu nữa sẽ hồi phục thôi”.
Ngải Lâm cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, máy móc kiểm tra dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu là do cô ấy tự tay xếp đặt, đương nhiên cô ấy cũng biết Phùng Tiểu Uyển không lừa mọi người, mà đúng thế thật.
Nửa năm trước, các dấu hiệu sinh tôn của Mã Siêu đều dưới mức bình thường, nhưng hôm nay thì đã về mức bình thường rồi.
Hơn nữa, Dương Thanh vừa đặt Dạ Hoa Châu lên người Mã Siêu mà anh ta đã phản ứng mạnh như thế, nếu tiếp tục thế này, chắc chắn Mã Siêu có thể tỉnh lại.
“Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Dương Thanh nhìn quanh, nói.
Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn Ngải Lâm và bé Tĩnh An, những người khác đều rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng khách của biệt thự, Dương Thanh ngồi xuống sofa, những người khác ngồi bên cạnh.
©ó Phùng Tiểu Uyển, Hoài Lam, Phùng Giai Di và anh em nhà họ Tống.
Dương Thanh chợt hỏi: “Tiểu Uyển, em áng chừng bao lâu nữa Mã Siêu sẽ tỉnh lại?”
Phùng Tiểu Uyển thoáng im lặng rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ tác dụng của Dạ Hoa Châu, không thể nói chính xác khi nào anh Siêu sẽ tỉnh lại, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh trong mấy ngày tới”.