Nghĩ tới đây, Dương Thanh vội lấy Dạ Hoa Châu ra, nhìn về phía Hoài Lam: “Dùng hạt châu này kiểu gì?”
Hoài Lam nói: “Tôi nhớ Từ Hoa luôn cầm theo hạt châu này, anh Thanh cứ thử đặt nó lên chỗ trái tim anh ấy xem sao”.
Dương Thanh vội đặt Dạ Hoa Châu lên vị trí trái tim Mã Siêu, Ngải Lâm nhìn chăm chằm vào Mã Siêu với vẻ mong chờ và đôi mắt đỏ hoe, chỉ sợ bỏ qua dấu hiệu cho thấy Mã Siêu tỉnh lại.
Nhưng khoảng mười phút sau, Mã Siêu vẫn không có phản ứng gì.
Hoài Lam an ủi: “Chắc do thời gian quá ngắn nên chưa có phản ứng”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, chắc chắn Mã Siêu sẽ tỉnh lại”.
“Cử động! Anh ấy cử động rồi kìa!”
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng thốt lên: “Tôi vừa thấy anh ấy cử động!”
Tiếng thốt của Hoài Lam lập tức khiến mọi người chú ý.
Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, thấy ngón tay Mã Siêu đang cử động, ai cũng có vẻ kích động.
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị mau gọi anh Siêu, để anh ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc đi”.
Lúc này Ngải Lâm mới hoàn hồn, rảo bước đến trước giường bệnh Mã Siêu, năm chặt tay Mã Siêu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Mã Siêu, là em – Ngải Lâm đây, anh nghe thấy giọng em đúng không? Anh mau tỉnh lại đi, bé Tĩnh An – con chúng ta đã chào đời rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ được chín tháng, em xin anh mau tỉnh lại được không?”
“Đúng rồi, Tĩnh An biết gọi bố rồi đấy”.
Cô ấy nói rồi vội đón lấy bé Tĩnh An từ tay Phùng Tiểu Uyển, bước đến trước giường bệnh của Mã Siêu, nói với bé Tĩnh An: “Tĩnh An, đây là bố con, con mau gọi bố đi nào”.
Bé Tĩnh An chớp mắt, nhìn bố đang năm trên giường bệnh, trong khoảng thời gian này, Ngải Lâm luôn để bé Tĩnh An ở bên Mã Siêu với mình, ngày nào cũng dạy thăng bé gọi bố.