Bàn tay nắm lấy một bên nhũ hoa mà ra sức xoa nắn, Khương Tình bịt kín môi cô bằng một cái hôn tàn bạo.
Là điên cuồng cắn mút, nuốt chửng và nghiền nát.
Nụ hôn bạo ngược ấy khiến dung mạo diễm kiều của Hạ Nhi trở nên thiếu dưỡng khí, lồng ngực phập phồng lên xuống. Khương Tình hôn cô, đáy mắt nâu sẫm trở nên tối tăm, đáng sợ.
Môi mỏng rời đi kéo theo sợi chỉ bạc ướt át chảy dọc bên khoé môi đỏ mọng của Hạ Nhi.
Khương Tình nhếch môi cười khẽ mà cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp khó khăn:
“Bảo bối, dù em chịu không nổi… cũng đừng hòng trốn.”
Hạ Nhi thở hổn hển, ngực dồn dập lên xuống cố gắng lấy lại chút thần trí mê man của mình.
Cô chậm rãi gật đầu một cái, nỉ non từng chữ:
“Em sẽ không trốn.”
Dứt lời, Hạ Nhi hướng môi mình áp tới, môi chạm môi, lưỡi cùng lưỡi quấn quít đẩy đưa, con ‘dã thú’ đã nổi lên, cô điên cuồng cắn xé môi Khương Tình.
Hạ Nhi lúc này thật sự điên cuồng muốn bắt Khương Tình ‘làm chết cô’ trong một tư thế hoang dại.
Ở không gian như mờ như ảo, nhiệt độ hai cơ thể nóng dần lên, quấn quít cuốn lấy nhau.
Khương Tình cong môi cười, nụ cười ấy thoáng qua lại tràn ngập một sự nguy hiểm không hề che giấu.
Môi mỏng bạc nhược rời khỏi môi Hạ Nhi, lần mò xuống chiếc gáy ngọc uốn lượn đẹp đẽ tinh xảo, Khương Tình há miệng, không chút lưu tình cắn mạnh xuống.
“Ah…”
Cảm giác đau đớn khiến Hạ Nhi run rẩy, thế nhưng xen lẫn sự đau đớn đó lại là khoái cảm tột cùng.
Khương Tình vươn đầu lưỡi, liếm lên làn da hằn rõ dấu răng cực kỳ bắt mắt kia, lại chậm chạp lướt môi xuống bả vai cô, đầu lưỡi để lại một đường ướt át, sau đó lại há miệng gặm cắn, mút mát trên làn da mỏng manh mẫn cảm của cô một cách thô bạo.
“Tình… hah…ưm…”
Hạ Nhi rên siết, ngón chân cuộn lại thành một cụm.
Bàn tay Khương Tình lúc này không hề ngơi nghỉ, vòng xuống bờ mông căng tròn, lại di chuyển xuống bắp đùi non trắng mịn, nắm lấy chân cô dang rộng ra, lại ghì ép xuống phía dưới, khiến hai cánh hoa hồng nhuận ướt đẫm một mảng lại bị hé mở nở rộ.
Khương Tình chậm rãi lướt môi mình xuống tấm lưng trần trắng nõn của cô, lại từ từ từng chút một để lại những vết cắn thô bạo, đỏ hồng rực rỡ trên làn da mỏng manh.
Hạ Nhi cong người, môi đỏ mọng rên siết từng chặp nỉ non, tiếng kêu kiều mị như khoái hoạt, lại như tận hưởng.
Khương Tình dừng lại tại bờ mông cô, dùng bàn tay trắng nõn xoa nắn, lực đạo mạnh đến nỗi hằn rõ dấu tay đỏ rực.
“Tình à…”
Hạ Nhi toàn thân rã rời, cô gục khuôn mặt xuống nệm, thở từng trận nặng nề cuồng loạn.
Khương Tình không để ý cô, vẫn dùng tay giữ hông cô nâng lên thật cao, từ phía sau gặm cắn cặp mông trắng mịn, vừa cắn vừa nhào nặn nắn bóp tàn bạo, như đang tàn phá mọi chỗ trên cơ thể mỏng manh yếu nhược của cô.
Hạ Nhi hoàn toàn xụi lơ rồi, lúc cô muốn ngã gục, bàn tay Khương Tình bỗng dùng lực vỗ lên mông cô một cái.
Lực đạo mạnh đến nỗi Hạ Nhi giật bắn người.
“Ah… Tình…”
Hạ Nhi bật thốt tiếng rên tựa hồ có chút đau đớn, cô quay đầu lại.
Khương Tình ngước mắt lên nhìn cô, cong môi cười đến ôn nhuận tao nhã, đáy mắt lại ẩn hiện sự nguy hiểm cùng dục vọng điên cuồng không thể kiểm soát.
Bàn tay như ngọc vừa vỗ lên mông cô lúc này lại chậm rãi ôn nhu vuốt ve dấu vết phấn hồng đỏ rực, một đầu đen nhánh gắt gao chôn giữa hai chân cô.
Hạ Nhi thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, cô rên siết đến cổ họng gần như khô khốc.
“Ah…”
Đầu lưỡi Khương Tình linh hoạt liếm vào **** ***** đang không ngừng run rẩy của cô, lưỡi quét lên quét xuống khe hẹp giữa hai cánh hoa ướt át, âm thanh rên rỉ của Hạ Nhi phát ra một lớn hơn, xuân thủy cũng tràn hết ra ngoài.
Khương Tình lại càng ra sức hung hăng khi dễ **** ***** cô, chiếc lưỡi ẩm ướt hướng lên trên, không ngừng mút hết những tinh hoa phun ra từ huyệt động.
Hạ Nhi bị liếm đến toàn thân run rẩy, đáng thương kinh hoàng.
Thật sự kích thích đến điên cuồng, giữa hai chân căng thẳng, cô rên rỉ từng tiếng, mười ngón chân đều cuộn lại, huyệt nhỏ ngứa ngáy khó chịu, xuân thủy lại tràn ra từng đợt từng đợt đến lầy lội.
Khương Tình thở dốc, đầu lưỡi lại động mạnh, ngón tay lúc này cũng gia nhập, vuốt ve chơi đùa hạt châu đã sớm sưng đỏ, làm huyệt động chậm rãi co rút lại.
Hạ Nhi chịu không được, vòng eo cuộn tròn, thở hổn hển đứt quãng, một cổ mãnh liệt rùng mình xông qua xương tủy, chảy ra bên ngoài:
“A… a..”
Hạ Nhi rên rỉ, vặn vẹo thân thể, *** ***** run run rẩy rẩy.
Một trận xuân thủy chảy ra, làm cả khuôn mặt của Khương Tình trở nên ướt đẫm.
Hô hấp Khương Tình hơi cứng lại, ánh mắt nâu sẫm nhìn thân thể Hạ Nhi co rút run lẩy bẩy, lại nhìn nụ hoa xinh đẹp ướt át mời gọi đến câu hồn, hoàn toàn kiều diễm nở rộ, bên ngoài dính đầy xuân thủy, hai cánh hoa phấn nộn thấm đẫm dịch lỏng, hình ảnh kia dâm mỹ đến quá đáng.
Khương Tình dùng lưỡi dấn sâu vào trong huyệt mật.
“Aaa….không…không được!….ưm!”
Hạ Nhi cứng thân người, tấm lưng mảnh mai thoáng cong lên, đầu cũng ngửa hẳn ra sau mà cất giọng rên rỉ đến khàn cả cổ.
Khương Tình chẳng những không dừng lại, còn tàn nhẫn đâm chọc đầu lưỡi vào sâu bên trong cơ thể cô. Nơi huyệt mật mỗi lúc mỗi bị ma sát mạnh hơn, sự chật hẹp bên trong bị dồn nén, khiến thần kinh Hạ Nhi từng khúc như sắp đứt đoạn.
Dịch thuỷ cũng dần dần tuôn ra dầm dề, tạo thành những thanh âm ái muội đầy *** **.
“Tình… nóng… lưỡi chị… hah…” Hạ Nhi lộn xộn rên rỉ nỉ non.
Tần suất chiếc lưỡi rút ra cắm vào tăng dần một cách đột biến, cả thần trí của Hạ Nhi dường như đều bị tiêu tán theo từng đợt khoái cảm điên cuồng.
Hạ Nhi chịu đựng không nổi, vật nhỏ ra vào trong cơ thể cô vừa nóng vừa ẩm ướt, chọc cho cô ngứa ngáy lại khoái hoạt đến linh hồn đều vỡ nát.
Thân thể run rẩy, cô sắp không chịu nổi.
Đúng lúc này, Khương Tình lại rút lưỡi ra, kéo theo dịch lỏng chảy dài xuống tận đùi non, thấm ướt xuống ga giường.
Khương Tình di chuyển đầu lưỡi lên cặp mông trắng nõn đang run rẩy, càn rỡ **** ***. Đầu lưỡi ẩm ướt lướt trên da thịt non mềm như sữa, lại mang mùi hương đầy mị hoặc của cô, chậm rãi từng chút như thể đang thưởng thức một món ngon thượng hạng.
Ba ngón tay như ngọc từ từ đưa lên chạm vào **** ***** ướt át, tách khe hở giữa hai cánh hoa phấn nộn, không chút lưu tình đột ngột đâm mạnh vào.
“Ah…” Thân thể bị xuyên qua, Hạ Nhi gần như hét lên.
Không gian cuồng điên, nhiệt tình bao trùm cả căn phòng.
Khương Tình lại làm như không thấy, bạo ngược phát động ba ngón tay ra ra vào vào mãnh liệt bên trong huyệt nhỏ.
Những tiếng nhóp nhép bên dưới *** ***** ướt đẫm của cô dễ dàng truyền đến tai cả hai, khiến Khương Tình hưng phấn bội phần mà càng cuồng dã tiến công.
“Hah… Tình.. chậm… chậm chút a…”
Khương Tình lúc này như một con dã thú cuồng loạn dâm tính, hoàn toàn coi như không nghe thấy lời van xin của cô, vẫn không ngừng thọc sâu ba ngón tay của mình vào bên trong cơ thể nhỏ nhắn của Hạ Nhi.
Thân thể Hạ Nhi như bị chia cắt ra thành từng đoạn, thần trí bị làm cho rời rạc chẳng còn hình dung được gì.
Cô thở hổn hển bên dưới sức nặng đang liên tục vồ dập lấy người cô, thực sự cô bị Khương Tình bức đến sắp phát điên.
Khương Tình lại càng điên loạn, ngang tàng dùng răng cắn mạnh lên mông của cô đến hằn lên từng dấu răng sâu, làm cô đau nhói mà kêu khóc không ngừng:
“Ưm…không được…aaa…”
Khương Tình chẳng màng đến kháng nghị của cô, ba ngón tay luận động điên cuồng trong vách thịt ẩm ướt.
Hạ Nhi hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể kêu rên, cũng không thể khóc lóc hay nài nỉ thêm nữa.
Chính là bị khoái cảm đánh đến tan tác.
