Câu trả lời này khá quan trọng. Nếu thằng nhóc trước mặt đúng thật sự là một phượng hoàng, điều này giúp ít nhiều cho Quý Nhậm. Gã vẫn biết chủ nhân của mình đang tìm một con phượng hoàng, thứ sẽ khiến Y Lân một lần nữa trỗi dậy.
Nhất Uy ngập ngừng một chút. Cậu đang đánh giá nét mặt của Tịnh Tân, muốn xem gã đích thực muốn biết đáp án đến thế nào. Cậu thấy ánh mắt mong mỏi của gã, cậu liền bật cười khúc khích, thoải mái mà trả lời:
“Tôi chính xác là một phượng hoàng.”
Tịnh Tân không giấu nổi sự vui mừng. Gã biết phải làm gì tiếp theo rồi, gã biết chủ nhân cần cái đầu tên nhóc ấy rồi. Gã chắc chắn dùng toàn lực lấy được đầu của Nhất Uy, đến lúc đó nhất định gã sẽ được chủ nhân chấp thuận một yêu cầu hơi quá đáng (yêu cầu mà mỗi lần gã đòi hỏi đều bị chủ nhân khước từ).
Tịnh Tân giả vờ làm Nhất Uy phân tâm:
“Này thằng nhóc, ngươi vẫn chưa sử dụng thành thạo phượng khí, rất khó để đánh bại ta. Hay là ngươi quy thuận ta, đến lúc đó ta sẽ nói với chủ nhân tha cho ngươi một mạng.”
Giọng nói Nhất Uy trở nên khan đục hơn bình thường:
“Đánh thắng đã rồi nói, Tịnh Tân.”
Quái lạ. Tịnh Tân ngơ ngác nhìn Nhất Uy. Kể từ lúc bắt đầu đánh nhau, hai người vẫn chưa xưng tên tuổi, lý do gì Nhất Uy lại biết tên của gã đây? Lại là một thứ khiến gã tò mò đến nhức đầu. Gã vò đầu bức tai, tức mình phóng mạnh cây phất trần màu đỏ rực về phía Nhất Uy. Có thể thấy trên mũi cây phất trần còn xuất hiện vài tia lửa nhỏ li ti kì dị.
Trúc Chi thấy Tuấn Tú và Thiên Thanh đang dìu Thiên tử vào phòng, cô nhanh chóng đến giúp một tay. Nhiệm vụ của những người ở đây vô cùng đơn giản: Bảo vệ Thiên tử trong khi Huyết Yêu đánh bại Quý Nhậm. Riêng Trúc Chi không được phép tham chiến khi ở trên Thiên giới, tránh việc có người nhận ra thanh Hắc Ma, nhận ra than phận đặc biệt nhạy cảm của cô. Đến khi đó tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên tử hôn mê khá lâu. Ông vẫn còn thở, khuôn mặt vẫn hồng hào, chỉ có điều vẫn ngủ dù có gọi thế nào cũng không tỉnh. Trúc Chi biết ông trúng một loại độc có tên thiên âm tà khí, nhưng lại không biết loại độc này mạnh đến thế nào. Liệu cô có thể giúp ông ấy giải độc hay không. Cô vẫn chưa được Huyết Yêu cho phép việc cứu lấy người đàn ông này.
Tuấn Tú và Thiên Thanh, với vài thiên y trên Thiên giới đang băng bó vết thương trên ngực của ông (Trúc Chi ngồi cách đó một cái bàn, quan sát mọi hành động của họ). Bỗng dưng, mi tâm Thiên tử cử động. Ông đang co quắp một cách đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ông bắt đầu mê sảng, liên tục kêu gào đau đớn.
Tuấn Tú bất động toàn thân, ngay cả những thần y cũng cứng người không hiểu gì hết. Anh phát hoảng rên rỉ:
“Cái quái gì vậy?”
Thiên y lập tức bắt lấy mạch tượng của Thiên tử, nhưng lão bối rối không hiểu. Rõ ràng mạch của Thiên tử vẫn đập bình thường dù hơi yếu ớt một chút, không phát hiện điều lạ thường. Ngay cả một thần y như ông mà cũng bó tay trước tình huống này, thì sao ông có thể nhờ vả những người phàm được Huyết Yêu mời lên đây cơ chứ.
Trúc Chi đến bên cạnh xem thử, Thiên tử vẫn đau đớn quằn quại. Thật kỳ lạ, rõ ràng Huyết Yêu đã chắc ông ấy được uống một loại thuốc ức chế quá trình xâm nhập của độc thiên âm tà khí rồi kia mà. Thế thì vì sao ông lại trở nên đau đớn như vậy, hay thuốc giải vốn dĩ không có tác dụng gì.
Không hiểu sao mỗi lúc Trúc Chi đến gần, Thiên tử càng trở nên đau đớn lạ thường. Cô bối rối không biết nên bước tiếp hay không. Bởi vì có thứ gì đó màu đỏ thoát ra khỏi thân thể của Thiên tử bay đến trước mặt Trúc Chi. Đừng nói đến cô, ngay cả những người còn lại bên trong căn phòng còn kinh hãi hơn cả cô. Họ hoang mang hết nhìn Thiên tử, lại nhìn sang cô, ai ai cũng há hốc mồm.
Trúc Chi chần chừ, đưa tay chạm nhẹ vào làn khói màu đỏ ấy, nó lập tức xâm nhập vào cơ thể cô. Thứ làn khỏi ấy nâng cả cơ thể của cô lẫn Thiên tử lên không trung. Nó bao phủ cả người của cô thành một khối.
Cứ như vậy, Trúc Chi hút hết tất cả độc thiên âm tà khí từ trên người Thiên tử qua cơ thể mình một cách vô thức. Độc thiên âm tà khí tự động truyền từ người thiên đế sang cho cô mà không ai có thể ngăn lại được. Thiên tử nhẹ nhàng rơi xuống. Còn Trúc Chi văng ra xa, cơ thể của cô chạm vào thành tường và rơi mạnh xuống đất.
Trúc Chi nằm đó, cả cơ thể biến thành màu đỏ. Khắp nơi đều rỉ máu, cô co giật tại chổ liên hồi. Cô hét lên đau đớn (Thanh Lâm cá là những ai cách đó hàng tram mét vẫn có thể nghe được tiếng hét của cô, bởi vì nó có chứa Vọng Âm). Tất cả mọi người bịt lấy đôi tai của mình, những người như Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm đều bị chảy máu tai; những thần y vì có pháp thuật nên đã bảo vệ được đôi tai của mình. Sauk khi la hét một hồi, đôi mắt cô mở to, trở nên vô hồn; miệng vương vãi máu tươi, đôi môi tím tái, như người đã chết.
Tuấn Tú và Thanh Lâm hốt hoảng, lập tức lao tới chổ Trúc Chi xem cô thế nào. Tuấn Tú run run, đưa tay lên mũi của Trúc Chi xem cô còn thở hay không. Anh ngã xuống đất, ánh mắt không thể thản thốt hơn được nữa. Đôi mắt anh đầy nước, mà không dám nói ra lời từ trong lòng.
Thanh Lâm bàng hoàng nhìn thái độ của Tuấn Tú. Nó cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay lên mũi cô cảm nhận. Nhưng thứ nó cảm nhận lại chẳng có gì cả, không hơi thở, không nhịp đập, không gì cả. Trúc Chi đã chết và nằm đó, còn họ bất lực nhìn cô như thế.
Thiên Thanh nói lớn:
“Thử hô hấp nhân tạo cho em ấy đi.”
Tuấn Tú bừng tỉnh trong cơn mê, lập tức cúi người thực hiện tư thế hô hấp nhân tạo cho Trúc Chi. Nhưng tất cả mọi cố gắng của anh đều trở nên vô ích. Trúc Chi đã chết.