“Rầm!”
Tay phải của đạo sĩ áo vải cũng đánh trúng ngực Dương Thanh, một tiếng động lớn vang lên, Dương Thanh hộc máu, bay ra xa.
Ai cũng kinh hãi!
Tất cả mọi người đều có vẻ đờ đãn, bàn tay trái của đạo sĩ áo vải đã đứt lìa, còn Dương Thanh cũng bị Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải đánh bay mười mấy mét.
Đạo sĩ áo vải nhìn chăm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn.
Sau khi bị đối phương đánh bay, Dương Thanh lồm cồm bò dậy, khóe miệng vẫn vương vết máu, cũng đang nhìn chăm chăm vào đạo sĩ áo vải.
Trong ánh mắt nhìn nhau của hai người đều tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Dương Thanh, cậu sẽ chết rất thê thảm!”
Dương Thanh có vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù tôi chết, tôi cũng phải kéo ông theo!”
Đạo sĩ áo vải bỗng nhìn cao thủ xung quanh, lạnh lùng nói: “Ai có thể giúp tôi một tay, hợp sức giết Dương Thanh, xem như tôi nợ người đó một ân tình”.
Nghe thấy thế, những người đang đứng xem đều có vẻ kinh hãi.
Dương Thanh cũng không ngờ đạo sĩ áo vải lại trơ trến đến vậy, biết không giết được anh, bèn dùng ân tình để dụ cao thủ đang đứng xem ra tay với anh.
Nhưng không có ai đồng ý.
Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, họ cũng kiêng dè thế lực sau lưng Dương Thanh.
Sắc mặt đạo sĩ áo vải càng thêm u ám, lão ta căn răng: “Nếu có ai giúp tôi giết Dương Thanh, xem như tôi nợ người đó một ân tình, không những thế, sau khi Dương Thanh chết, con dao găm linh khí của cậu ta sẽ thuộc về người đó”.
“Dương Thanh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại có thể phát huy thực lực sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thậm chí tiếp cận Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, tất cả là nhờ con dao găm linh khí đó”.