Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chăm chằm vào đạo sĩ áo vải, đề phòng đối phương bất chợt tấn công.
Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Tôi có thể phá lệ, mời cậu thêm lần nữa, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Thánh Cung, tôi sẽ tha cho cậu”.
Dương Thanh cười lạnh, dùng hành động để trả lời.
Khí thế của anh càng mạnh hơn, mắt đỏ ngầu, người anh nhoáng lên, chủ động lao tới chỗ đạo sĩ áo vải.
Đạo sĩ áo vải nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu chán sống rồi!”
Lão ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã lao tới trước mặt lão ta, đạo sĩ áo vải phản ứng rất nhanh, bỗng tung chưởng.
Đúng lúc tung chưởng, lão ta chợt phát hiện Dương Thanh đang nhếch môi mỉm cười.
Đạo sĩ áo vải chợt cảm thấy không ổn, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, mọi chuyện đã muộn.
Trong khoảnh khắc đó, dao găm linh khí trong †ay phải Dương Thanh đã chuyển sang tay trái của anh.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, năm lấy dao găm linh khí bằng tay trái, bỗng vung dao lên, dao găm linh khí lao thẳng đến cổ đạo sĩ áo vải.
Những người đang đứng xem đều nín thở, trừng mắt nhìn chằm chằm vào dao găm linh khí trong tay Dương Thanh.
Rốt cuộc đạo sĩ áo vải cũng nhận ra mình đang phải đối mặt với nguy hiểm gì.
Mọi người đều nín thở, nhìn chăm chằm vào Dương Thanh – người vừa chuyển dao găm linh khí từ tay phải sang tay trái rồi đâm về phía cổ đạo sĩ áo vải.
Đây chính là dao găm linh khí đấy, nếu Dương Thanh đâm trúng, đạo sĩ áo vải chỉ còn đường chết thôi.
“Đạo sĩ áo vải sắp chết à?”
“Không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này, ngay cả đạo sĩ áo vải cũng sắp chết trong tay cậu ta ư?”