– Chị Thái, chị đến rồi…
Trinh Tú ngại ngùng mỉm cười, dường như cũng không ngờ Thái Nghiên đã đến.
Đôi mắt Thái Nghiên nhìn Dương Thần, trong đó xen lẫn chút cảm xúc phức tạp, sau đó ôn hòa cười nói với Trinh Tú:
– Đúng vậy, nghe được cuộc nói chuyện của cô với người này mặc dù bình thường hắn vẫn nói linh tinh không đầu không đuôi, lung tung lộn xộn, nhưng vừa rồi ý kiến để cô thi vào đại học quả không tồi, nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô liên hệ một chút người phụ trách, tôi nhớ rõ cô có học lên trung học, kỳ thực nền tảng không tồi, cô lại thông minh, chỉ cần đồng ý nỗ lực, ít nhất cũng có thể lên tuyến hai.
Dương Thần hơi hơi kinh ngạc nhìn vào mắt Thái Nghiên.
– Xem ra cô với Trinh Tú rất quen thuộc.
– Làm sao, chỉ cho anh với Trinh Tú xưng hô anh em, không cho tôi xem Trinh Tú làm em sao?
Thái Nghiên không vừa lòng nói.
Dương Thần khoan thai cười xua tay.
– Không phải, chỉ là có chút bất ngờ, công việc của cô bận như vậy, còn có thời gian rảnh đến đây nói chuyện cùng Trinh Tú sao?
Trinh Tú lên tiếng nói:
– Dương đại ca, chị Thái Nghiên đối với em rất tốt, lần trước anh để chị ấy chăm sóc em, chị ấy mỗi tuần đều hai, ba lần đến đây, hỏi em có bị ai ức hiếp không, còn thường xuyên kể chuyện chị ấy bắt kẻ xấu, rất có ý nghĩa.
Dương Thần tấm tắc thở dài:
– May mà Thái Nghiên tiểu thư là nữ, nếu là nam, đoán chừng cô em tốt này đã bị cô dụ dỗ rồi, mới bao lâu, Trinh Tú đã khen cô giống như chị em ruột rồi.
– Có phải anh cho rằng, tôi ngoài công việc vẫn là công việc, cả ngày nghĩ phá án, bắt người, những cái khác đều không hiểu?
Thái Nghiên cắn răng nói.
Trong lòng Dương Thần kỳ thực trước đây có cách nghĩ như vậy, dù sao vài lần đụng tới Thái Nghiên, đều là chịu thua thiệt, người phụ nữ này còn tìm đến cửa cho hắn áp lực.
Tuy nhiên, nghĩ đến Thái Nghiên không ngờ vì lời nói mình chuyển giao, liền thật sự thường xuyên đến chăm sóc Trinh Tú, còn cùng Trinh Tú trở thành quan hệ thân thiết, nói không bất ngờ là giả.
Dương Thần đương nhiên không cho rằng Thái Nghiên chỉ là làm trò, cũng không cho rằng Thái Nghiên nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, lí do duy nhất, hẳn là mình đã từng nhờ cô ta chăm sóc Trinh Tú.
Nghĩ đến đây, Dương Thần thành khẩn nói:
– Cảm ơn cô, lúc trước tôi có chút thành kiến với cô, nhưng bây giờ xem ra, kỳ thực cô là người không tồi, Nhược Khê làm bạn tốt của cô, xem ra là có đạo lý.
– Dương đại ca sao anh có thể nghĩ như vậy, chị Thái vốn dĩ là người rất tốt.
Trinh Tú không vui nói.
Thái Nghiên đột nhiên nghe Dương Thần nói mình tốt, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng rất nhanh kiềm chế lại.
– Anh biết sai là được rồi, bổn tiểu thư đại nhân rộng lượng,sẽ không tính toán chi li với anh.
Dương Thần mỉm cười, quay sang nói với Trinh Tú:
– Nếu chị Thái Nghiên của em đều giúp em đi học lại để thi, em hãy nghe lời
Dương đại ca, cô em tốt của anh.
Trinh Tú chần chừ nói:
– Dương đại ca, có thể cho em suy nghĩ cẩn thận không, em…có thể hai ngày sau mới trả lời anh không.
– Đương nhiên có thể.
Dương Thần cười nói.
– Còn có một việc, lần trước em đồng ý trước mặt chị Nhược Khê, còn nhớ không?
Trinh Tú lanh lợi trả lời.
– Nhớ rõ, là việc quay về cô nhi viện, Dương đại ca nói muốn đưa em quay về.
– Hẹn vào ngày kia thế nào, ngày kia là lễ Giáng Sinh, vừa vặn em trở về, còn có thể mua chút quà tặng cho Viện trưởng và bọn trẻ ở đó, vấn đề tiền nếu em không có, anh sẽ chi trước, sau này em trả anh sau là được, bằng không anh biết em nhất định sẽ không nhận.
Dương Thần nói.
Trinh Tú phồng phồng miệng.
– Vậy quà đó nhất định phải do em chọn.
– Đương nhiên em chọn rồi, sáng ngày kia 9 giờ, anh lái xe đến đây đón em, sau đó chúng ta đi mua quà, rồi đi cô nhi viện.
Dương Thần nói.
Trinh Tú có chút hưng phấn mà gật gật đầu.
– Cảm ơn anh, Dương đại ca.
Thái Nghiên nghe xong, đột nhiên hỏi:
– Anh đi cùng Trinh Tú sao? Nhược Khê không đi?
Thái Nghiên cũng có nghe Trinh Tú nói qua việc Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê đến thăm cô, cho nên không thấy kỳ lạ.
– Ờ, bình thường cô ấy đi đủ nhiều rồi, anh đưa Trinh Tú đi là được.
Dương Thần nói xong, giơ tay sờ sờ đầu Trinh Tú, làm cho Trinh Tú một trận hờn dỗi, mới đứng dậy.
– Ngày kia nhớ đừng có ngủ biếng, nếu không anh đánh đít đấy.
– Còn lâu em mới làm biếng.
Trinh Tú thở phì phì nói.
Thái Nghiên nhìn Dương Thần muốn đi, trong mắt hiện lên chút đấu tranh, lên tiếng nói:
– Anh đợi chút, anh có một chuyện nhờ anh giúp.
Dương Thần quay người lại.
– Chuyện gì.
– Lần trước tôi đến nhà hai người, rơi một túi da màu trắng trên ghế sô pha, ngày mai anh có thể mang ra trả tôi không?
Thái Nghiên hỏi.
Dương Thần lúc này mới nhớ lại, hôm đó Thái Nghiên đến nhà cùng Lâm Nhược Khê nói chuyện Cao Quốc Hùng, cũng chính là vụ án vị tiên sinh họ Cao đó, đích thực rơi một túi ở trong nhà, lúc đó Lâm Nhược Khê sau khi lật ra xem phát hiện không có đồ gì quan trọng, liền vẫn để trên giá trong nhà không di chuyển.
Dương Thần cảm thấy cũng không có lý do từ chối yêu cầu nhỏ này của Thái Nghiên, dù sao Lâm Nhược Khê bận hơn mình rất nhiều, vì thế gật đầu nói:
– Không thành vấn đề, ngày mai có thời gian gọi điện thoại cho tôi, tôi đi ra ngoài sẽ mang theo.
Thái Nghiên nói tiếng “cảm ơn”, trong mắt hiện lên chút vui mừng, cười nói lời từ biệt với Dương Thần, ánh mắt vẫn đi theo bóng dáng Dương Thần rời khỏi, thẳng đến một góc rồi biến mất.
Trinh Tú để ý, nhìn Dương Thần, lại nhìn Thái Nghiên trước mắt rơi vào mạch suy nghĩ nào đó, sâu kín thở dài.