“Phản đối! Kiều quản gia là quản gia của Bắc gia từ khi phạm nhân còn nhỏ, ông ấy yêu chuộng sự thật cho nên đã khai ra Bắc Cửu là người đâm họ, còn ở vụ của thân chủ tôi, chúng tôi cũng đã giao ra bằng chứng thực tế nhờ công của Hắc Ưng.” Luật sư bên phía của Vân Yến nhanh chóng tiếp lời.
Khuôn mặt luật sự của Bắc Cửu hơi vặn vẹo, có lẽ là đang cố gắng giả vờ tức giận.
“Tôi đã từng tra ra được vụ việc Kiều quản gia từng ăn cắp đồ dùng và làm hại hạnh phúc gia đình Bắc gia một số lần, ai dám tin lời từ một kẻ như vậy! Các người có còn…”
“Đề nghị luật sư bên phía nghi phạm bình tĩnh!” Thẩm phán nhàn nhạt hô lên một tiếng.
Lời thẩm phán phát ra đã khiến cho không khí trong tòa đột nhiên căng thẳng hơn mấy phần.
Chẳng bao lâu, hai luật sư lại tiếp tục lên tiếng tranh cãi, ngay cả Vân Yến, Hắc Ưng và Kiều quản gia cũng rất vui vẻ nói thêm vài câu.
Vụ kiện kéo dài khoảng ba tiếng, người thắng là bên phía Vân Yến.
Thật ra ngay từ ban đầu không cần kiện cũng biết là ai thắng, bởi vì chứng cứ quá lộ liễu rồi, người qua đường nhìn vào cũng biết là Bắc Cửu có tội.
Bắc Cửu bị định án tù chung thân, kể từ bây giờ, hắn chỉ có thể dành cả đời của mình trong tù, chết cũng sẽ chết ở trong đó.
Trước khi bị kéo ra khỏi phiên tòa, Bắc Cửu đã nói vài câu khiến cho Vân Yến có chút để tâm, và vì mấy câu nói đó mà sang ngày hôm sau cô đã trực tiếp đi đến nhà tù thăm bạn trai cũ luôn.
Là người có tình nghĩa, cho nên cô mới đi thăm bạn trai cũ, chứ cũng không có ý gì cả.
_
Nếu nói hôm trước cả người Bắc Cửu ngập sự tù túng và hận thù thì sang ngày hôm nay, Bắc Cửu như một con sói đang giả vờ vô tội để giấu đi sự khát máu trong bản thân, cả người hắn tỏa ra một loại cảm giác áp bách vô hình khiến cho người đối diện đôi lúc sẽ cảm thấy lạnh sóng lưng.
Biểu tình trên khuôn mặt điển trai của Bắc Cửu xác thực là có chút khó coi khi thấy Vân Yến đi gặp mình mà vẫn tươi cười vui vẻ như vậy.
“Rốt cuộc là cô đến đây làm gì!?” Bắc Cửu hung hăng hỏi.
Cách một tấm kính là nơi Vân Yến đang ngồi, thế mà dù Bắc Cửu có dùng sức thế nào cũng không thể đập nát tấm kính này và đưa tay ra bóp cái cổ thon dài của cô.
“Đến thăm bạn trai cũ, chỉ vậy thôi.” Thấy Bắc Cửu sắp phát điên, Vân Yến nhún vai.
Bắc Cửu nghe thế thì cười nhạt, không lên tiếng nữa.
Có lẽ là Vân Yến biết Bắc Cửu sẽ không nói mấy lời mà ngày hôm trước hắn nói trên phiên tòa cho nên cô bắt đầu nói những lời khích tướng.
“Nghe nói Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đã gọi điện với anh vào hôm trước ngày ra tòa một hôm, sau đó họ còn hăm dọa tôi bằng mấy câu nực cười nữa.” Vân Yến chống má nhìn Bắc Cửu, híp mắt cười lạnh, “Tôi đã báo cảnh sát, cho nên bây giờ họ là đồng phạm của anh rồi! Vui vẻ không?”
Lồng ngực của Bắc Cửu bắt đầu phập phồng, hắn trừng mắt, gằn giọng: “Diệp Hạ Vi! Rốt cuộc là cô muốn tôi như thế nào thì mới vừa lòng!?”
Vân Yến chau mày suy nghĩ một chút rồi mới chân thành đáp: “Tôi muốn bạn trai cũ sống không bằng chết.”
Nghe vậy, cả người Bắc Cửu liền run lên, con ngươi ngập sát ý, hắn giận dữ đập tấm kính, miệng bắt đầu nói ra những từ ngữ vô cùng lộn xộn mà Vân Yến phải mất một hồi lâu để sắp xếp và phân tích lại.
Lời nói của Bắc Cửu khá dài dòng cho nên cô sẽ tóm tắt lại một chút.
Nội dung đại khái là: Tại sao tôi đã có cơ hội để quay trở lại quá khứ và sửa chữa những lỗi lầm nhưng tôi vẫn không thể thành công được?
Nhất định là vì cô, Diệp Hạ Vi!
Vì sao đời trước cô đã cản trở tôi, đời này cũng tiếp tục cản trở tôi như vậy chứ?
Vì sao cô lại tiếp tục vinh quang như đời trước còn tôi lại tiếp tục lao vào cảnh tù túng như thế?
Người bên cạnh tôi lúc nào bị cô hại!
Cô ghen ghét họ đến mức thế mà còn bảo là mình hết yêu tôi?
Cô là đồ khốn nạn, đồ kỹ nữ, đáng nhẽ bố mẹ cô không nên để cô sống đến tận bây giờ mà phải để cô chết từ trong trứng nước!
Chờ đến lúc cảnh sát kéo Bắc Cửu vào bên trong lại, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô mới dần tắt đi, ánh mắt của cô bắt đầu có chiều hướng sâu xa.
À, trọng sinh.
Thì ra người ngay từ ban đầu trọng sinh là Bắc Cửu, còn người gần đây…
Vân Yến không chớp mắt nhìn mấy tia sáng vàng kim le lói đang dần thoát ra khỏi gian tù, bay thẳng về một phía nào đó, rồi biến mất.
Vài ngày sau, Vân Yến đã gặp người thứ hai trọng sinh, cũng không phải là người xa lạ, đều là người quen.
Tuy vậy, cuộc nói chuyện giữa hai người khá ngắn gọn, chỉ dừng ở mức chào hỏi bình thường.
Bất quá, người này sau khi trọng sinh cũng đã thể hiện mình không còn muốn tiếp xúc với ‘Diệp Hạ Vi’ nữa cho nên Vân Yến mới cảm thấy có chút tò mò.
Cô tò mò việc Diệp Hạ Vi đã làm ở kiếp trước là gì mà lại khiến cho cả hai người trọng sinh, một người thì chán ghét, người còn lại thì không muốn tiếp xúc nhiều.
Nhưng vì còn bận việc phải xử lý hai chị em Hàn gia cho nên cô quyết định bỏ qua tính tò mò, tập trung vào chính sự.