Tân điện vừa khắc trạm vàng ngọc, từng âm như đàn vang
Mực nhuộm trang giấy viết lên thành thơ.
Bạch y sương gió bên trường kiếm,
Sông núi không niệm tình,.
||||| Truyện đề cử: 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng |||||
Ngâm vài lời vì ngẫu hứng ưu sầu.”
Khẽ cất lời ca, Hàn Băng nhìn lên ánh trăng tròn trịa trên bầu trời, ngón tay gảy dây đàn không chút dừng lại.
Giọng ca nàng trong trẻo như ngọc châu, nay lại pha thêm chút u sầu lưu luyến khiến Tư Đồ Vũ Thiên không kiềm chế được trái tim đang điên cuồng đập loạn.
“Cung điện vàng trích tiên chẳng lưu,
Đi gác lầu nhân gian đấu tửu.
Đa tình mục, vì nơi đây đặt bút viết thơ.
Thế gian nồng nhất ly rượu cay,
Kê gối Trường An nghe gió lộng,
Thiên hạ nơi nào được như hắn chẳng lo chẳng ưu.*” Hàn Băng chuyển tông giọng lên cao hơn, tiếng hát hí thanh thoát tràn ngập tình cảm.
*Bài này là bài ‘Trích Tiên’ nha, chắc mọi người nghe qua không ít lần rồi ha!
Tiếng đàn vọng xa trong đêm đen, cả hòn đảo gần như đều nghe được tiếng đàn du dương của nàng, những người đang ở trên đảo đều không tự chủ được mà dừng lại động tác còn dang dở, tập trung im lặng nghe tiếng đàn pha lẫn tiếng hát mơ hồ, cảm giác mệt mỏi trên cơ thể dần dần biến mất.
Tư Đồ Vũ Thiên vốn vẫn muốn nghe Hàn Băng đàn thêm một lúc nữa nhưng dây đàn này thật sự không tốt, cứa vào ngón tay Hàn Băng tạo thành những vết hằn sâu khiến lòng hắn đau như cắt, đành ngăn lại không cho nàng đàn tiếp.
Ngoài lí do đó ra, hắn còn tồn tại tâm tư ích kỷ chỉ muốn Hàn Băng đàn riêng cho một mình hắn nghe mà thôi, trên đảo này vẫn còn có rất nhiều người khác nữa, hắn mới không muốn những kẻ đó được hưởng lợi đâu!
Để cây đàn sang một bên, hai người yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua, chỉ còn hai canh giờ nữa là bọn họ sẽ rời khỏi nơi này, đi đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ, không rõ nguy hiểm như thế nào.
“Vũ Thiên, sắp đến thời gian rời đi rồi.” Hàn Băng hạ mắt nhìn cái bóng của hai người được phản chiếu dưới mặt đất. “Huynh có thể suy nghĩ lại…”
“Nói chuyện ngốc nghếch gì đó!” Tư Đồ Vũ Thiên gõ nhẹ vào trán người thương một cái coi như trừng phạt.
“Khi đã quyết định điều gì đó, ta sẽ không bao giờ hối hận. Đã nói sẽ đi cùng nàng đến cùng trời cuối đất thì chắc chắn sẽ luôn bên cạnh nàng. Chẳng lẽ trong mắt Băng Nhi, ta là người không có chính kiến như vậy sao?”
“Ừm.” Hàn Băng kéo môi cười, ánh mắt không giấu nổi sự hạnh phúc cùng vui vẻ, trong tâm càng là sự ngọt ngào đến không thể ngọt hơn.
Tiếng tiêu cao vút vang lên báo hiệu thời gian đã đến, tất cả mọi người bắt buộc phải tập hợp tại quảng trường sân đấu lôi đài.
Tô Quân cùng các vị sư đệ khác đều có mặt tại nơi này, mười người tham gia cũng tập trung đầy đủ.
“Bây giờ chúng ta sẽ phải di chuyển đến khe núi sâu bên trong hòn đảo, mời các vị đại hiệp đi theo ta.” Tiếng Tô Quân vang vọng khắp khoảng không.
Bốn vị đệ tử bạch y chia ra đứng chen ở giữa và cuối hàng bảo vệ bọn họ, cả nhóm người nhanh chân di chuyển theo sau Tô Quân.
Khoảng hơn một canh giờ sau, đoàn người mới tiến vào một khe đá không lớn, đỉnh đá cũng không cao càng không có gì nổi bật.
Khi bọn họ đến, phía trước khe đá đã có một chiếc kiệu khiêng quý giá dừng ở đó, bốn nam tử vẫn như trước cẩn thận nâng cán kiệu trên vai. Nam tử yêu mị gặp ở hòn đảo thứ nhất chống cằm lên bàn tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Mộc Phong thiếu chủ, tất cả những thí sinh thắng cuộc đều ở nơi này.” Tô Quân nghiêm chỉnh chắp tay cúi người báo cáo.
Mộc Phong tựa hồ như đang ngủ nên không có động tác trả lời gì, đến tận khi mọi người chờ tới nóng giận thiếu kiên nhẫn, chàng mới chậm chạp mở mắt ra nhìn bọn họ một lượt, bàn chân trắng nõn khẽ vươn ra.
Bốn nam tử khiêng kiệu hiểu ý ngay lập tức đặt cỗ kiệu xuống mặt đất, một người nhanh chân lấy ra đôi hài trắng sạch sẽ, quỳ xuống cẩn thận đeo vào chân Mộc Phong.
Nam tử cả thân tràn ngập khí thế lười nhác lại không khiến người khác khinh thường, nhìn chàng đặt chân chạm trên mặt đất không hiểu sao lại khiến tất cả mọi người cảm thấy chàng đáng ra nên được hầu hạ thật tỉ mỉ chứ không phải tự thân làm việc.
Tô Quân giữ khoảng cách năm bước chân cố định đi theo sau lưng Mộc Phong tiến vào sâu bên trong khe núi, đoàn thí sinh cùng các vị đệ tử khác cũng đồng loạt đi theo, bốn nam tử khiêng kiệu lên vai bước chân vững vàng đi ở cuối cùng.
Càng đi sâu vào bên trong khe núi, tiếng gió càng thêm mãnh liệt, cuồng phong thổi bay lục lạc trên mành kiệu tạo nên âm thanh loạn xạ đầy hoảng hốt.
“Mở.” Mộc Phong đi đến nơi hội tụ cuồng phong mạnh mẽ nhất, nắm trong tay một linh thạch phù trận, truyền linh khí vào trong rồi bóp nát.
Một ánh sáng trắng lấy Mộc Phong làm trung tâm khuếch tán ra, không gian trước mặt chàng đột nhiên vặn vẹo rồi như bị một lực lượng nào đó xé toạc ra, hiện lên một vết nứt đen rộng khoảng một mét, phía sau vết nứt là một khoảng không tối mù mịt.
“Đi đi.” Mộc Phong lui về sau hai bước lười biếng cất lời.
Tô Quân gật đầu một cái sau đó quay ra nhìn mười thí sinh thắng cuộc. “Đi theo sau lưng của ta, không được chạy lung tung, sau khi tiến vào sẽ có một hành lang không gian vàng dưới chân, nếu bước ra ngoài hành lang, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Sau khi cảnh cáo xong, Tô Quân liền thản nhiên bước vào bên trong khe nứt không gian, những thí sinh nhìn nhau do dự một hồi xong cũng nín thở bước vào, Tư Đồ Vũ Thiên và Hàn Băng đi ở cuối cùng, sau hai người là vài đệ tử cùng bốn nam tử khiêng kiệu, Mộc Phong không biết đã trèo lên kiệu nằm từ bao giờ.
Ngay khi bóng dáng của người cuối cùng bước vào, khe nứt nhanh chóng khép chặt lại, chớp mắt liền biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Bên trong đường hầm không gian có một hành lang vàng óng trải dài tít tắp không thấy điểm cuối. Mặt hành lang không phải gạch vàng mà giống như một con đường ánh sáng lấp lánh dịu dàng, sờ không thấy chạm không được, tựa như ánh nắng mặt trời ấm áp vào ngày hè.
Tô Quân dẫn đầu đoàn người, quang lộ rộng rãi có thể đi ngang ba người, bốn nam tử khiêng kiệu giống như những u linh không ngây ra tiếng động, ngay cả lục lạc treo trên mành kiệu cũng không hề rung động lấy một lần.
Tư Đồ Vũ Thiên nắm chặt tay Hàn Băng, nhìn con đường thẳng dài trước mắt rồi lại nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
“Chúng ta sẽ mãi luôn giống như hiện tại.”
“Được, ta sẽ luôn ở bên huynh.”