Đòn đánh này khiến tất cả mọi người sững sờ.
Có người bỗng hoảng sợ nói: “Kim Cương chưởng! Ông ta là đạo sĩ áo vải của Thánh Cung!”
“Ông ta là người của Thánh Cung à!”
“Người của Thánh Cung cũng nhúng tay rồi, làm gì còn chuyện của chúng ta nữa chứ?”
Những cao thủ của các thế lực khác đang chờ ra tay ở xung quanh đều nhỏ giọng xì xào.
Dương Thanh híp mắt, nhìn chăm chằm vào đạo sĩ áo vải, đối phương là người của Thánh Cung, có lẽ bây giờ Tân Y cũng đang ở Thánh Cung.
Sau khi Lý Cương thất bại, dao găm linh khí đã về tay Dương Thanh.
Trong lúc Dương Thanh nhìn chằm chăm vào.
đạo sĩ áo vải, đạo sĩ áo vải cũng đang quan sát Dương Thanh, tuy lão ta không nói gì, nhưng Dương Thanh đã nhận thấy sát khí trong mắt đối phương.
Theo lời Tống Nghị, sát thủ của Thánh Cung sẽ không ngừng đuổi giết người bị Thánh Cung nhăm tới, đến khi mục tiêu chết mới thôi.
Lần trước là Tần Y, cô ta đã rời đi sau khi ám sát thất bại.
Lần này, Thánh Cung cử đạo sĩ áo vải mạnh hơn đến, chẳng những muốn cướp dao găm linh khí mà còn muốn giết anh.
“Không hổ là người thanh niên khiến cả cung chủ phải khen không ngớt lời, còn trẻ mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là đáng kinh ngạc”.
Đạo sĩ áo vải nhìn chăm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu, chợt nói.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông tới để giết tôi à?”
Đạo sĩ áo vải cũng không ra tay ngay, lão ta nhìn chăm chäm vào Dương Thanh: “Cung chủ có lệnh, nếu cậu đồng ý gia nhập Thánh Cung thì sẽ không phải chết”.
Tuy đối phương chỉ nói một câu, nhưng Dương Thanh đã hiểu ý lão ta, nếu anh không đồng ý gia nhập Thánh Cung, đạo sĩ áo vải sẽ giết anh.