– Đại Nhân, sự tình tới đột ngột, tình huống không rõ, vẫn là cẩn thận một chút, một chút.
Từ Đường Nhiên ngược lại là có phần không cho là đúng:
– Chúng ta cùng Vưu tộc không thù không oán, sẽ không có việc gì.
– Tuy là nói như vậy nhưng cũng không dám quá đại lý, dẫn theo Nguyên Công và mếy tên thủ hạ đồng hành.
Một chuyến đi xuyên qua lòng đất, có Tinh Tinh là người trong tộc dẫn đường trên đường đi gặp phải Yêu Ma Quỷ Quái đều chủ động tránh đi hai bên. Tại Hắc Long Đàm hiển nhiên không ai nguyện ý trêu chọc người Vưu tộc. Ở đây Vưu tộc tuyệt đối là rắn rít địa phương, không phải người bình thường có thể chọc được.
Đến nơi là một tòa cung điện dưới mặt đất. Mấy người Từ Đường Nhiên cũng không phải lần đầu đến đây, đây là một chỗ ở kỳ diệu. Bốn vách tường có những con rắn lớn nhỏ thò đầu thè lưỡi, nhìn chằm chằm bọn họ. Ở đây, người ngoài muốn lặng yên không một tiếng động tiếp cận cung điện dưới mắt đất gần như là chuyện không thể.
Đại môn của cung điện dưới mặt đất được xây dựng rất có khí thế. Cửa ra vào có thủ vệ Vưu tộc mặc chiến giáp cầm súng đứng, mặt lạnh lẽo nhìn chăm chăm người đi vào.
Đi vào chánh điện, Tinh Tinh cô nương đột nhiên dừng bước quay người giơ tay hơi ngăn lại nói:
– Trưởng lão có chuyện quan trọng chỉ gặp một mình. Từ tiên sinh, những người khác mời dừng bước.
Mấy người Nguyên Công nhất thời vẻ mặt cảnh giác. Từ Đường Nhiên nhíu mày một cái nói:
– Đây là thân tín bên cạnh ta, có chuyện gì không cần lảng tránh bọn họ.
Tinh Tinh cô nương lắc đầu nói:
– Cái này nói với ta cũng vô dụng, trưởng lão chỉ gặp một mình tiên sinh.
Từ Đường Nhiên im lặng suy tư một chút, U Minh chi địa bên kia cũng không có quan hệ lợi ích gì với bên này. Hai bên không có bất kỳ thù hận gì. Cảm giác đối phương cũng không phải muốn hại mình, vừa bước lên một bước, mấy người Nguyên Công lập tức kêu lên ngăn cản:
– Đại nhân!
Một khi Từ Đường Nhiên xảy ra chuyện gì, bọn hắn không có cách nào nói với Đô Thống đại nhân. Từ Đường Nhiên dừng bước quay người, cười nói với người của mình:
– Đã nể mặt U trưởng lão. Từ mỗ không thể không đón nhận, không sao, đi một lát sẽ trở lại.
Đưa tay ấn ý bảo chư vị bình tĩnh chớ nóng vội. Dứt lời quay người đi theo Tinh Tinh cô nương tiếp tục đi về phía sau điện. Y đã trải qua rèn luyện mấy năm, thấy được các mặt của xã hội, ngược lại lá gan thay đổi lớn không ít cả người khí thế cũng có chút thay đổi không nhỏ.
Nguyên Công quay đầu lại, truyền âm bí mật với người bên cạnh:
– Lập tức cho người của chúng ta rời khỏi hành tinh này, gặp phải bất luận cái gì ngoài ý muốn hoặc sau nửa canh giờ không thấy chúng tôi trở lại lập tức đem tình huống báo cáo Đô Thống Đại Nhân.
Đoạn Vân Bưu lấy một sao linh ra rất nhanh liên hệ với những người ở lại.
Sau điện có một con đường, khảm nạm Dạ minh châu trên đường khiến cho nơi đây tăng thêm một tia u sâm hào khí khiến cho người ta cảm giác có áp lực.
Trên đường có nước chảy rầm rầm trút xuống như thác. Đi tiếp một hai trăm trượng cuối cùng đến một tòa cung điện to lớn. Đi vào cung điện dưới mặt đất, Từ Đường Nhiên thấy một người đàn ông mặc áo đen tóc dài. Đúng là người quản lý chợ đêm Vưu Huyền. Nhưng ánh mắt của Từ Đường Nhiên lại bị một người ngồi ngay ngắn trên bậc thang chính điện hấp dẫn.
Người này ăn mặc giống Tinh Tinh cô nương, vẻn vẹn dưới háng bộ vị có lân giáp bao trùm nhưng sự no đủ quả thực làm cho người ta tim đập rộn lên. Eo thon hết sức nhỏ làm cho người ta có cảm giác dịu dàng nắm chặt, đường cong thướt tha quả thực không gì sánh kịp. Trên đôi tay thon dài là những chiếc vòng kim loại. Chân trần ngồi trên cao, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộ mặt tinh tế trác tuyệt.
Một đạo hắc sắc xà vân mi tâm đã chứng minh nàng là cảnh giới hiển thánh tu hành. Điểm khác biệt lớn nhất của người này với cô nương Tinh Tinh là mái tóc dài. Một mái tóc dài tản mát ra ánh sáng màu tím sâu kín kéo dài đến tận đất. Cả người lặng lẽ ngồi trên giống như ngọc chạm tinh mỹ.
Chợt vừa thấy người phụ nữ này chỉ có thể dùng hai chữ “Kinh diễm” để hình dung.
– Vưu chấp sự, vị này hắn là Vưu trưởng lão?