Dương Thanh lạnh lùng nói.
Nghe thấy thế, những cao thủ đang núp trong bóng tối đều giật mình, bị phát hiện rồi ư?
Nhưng không ai xuất hiện cả.
Ánh mắt Dương Thanh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh tiện tay hái một nắm lá xuống rồi ném về một phía.
Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc lá bay về phía kia.
“Dương Thanh!”
Một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên, một cao thủ đi ra từ phía Dương Thanh vừa ném lá, sau lưng ông ta còn bốn cao thủ nữa.
Nhưng trên người ai cũng có vết thương, rõ ràng vừa bị lá mà Dương Thanh ném gây tổn thương.
Dương Thanh cười lạnh, nhìn về phía năm người vừa bước ra, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi lâu như thế, rốt cuộc đang định làm gì đây?”
Năm cao thủ này đều đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh, cao thủ dẫn đầu có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.
Nếu chỉ có năm người này, Dương Thanh sẽ không coi vào đâu, thậm chí chưa cần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh cũng tự tin mình có thể giết họ.
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói: “Dương Thanh, chúng tôi và cậu không có ân oán, chỉ cần tiền tài, cậu giao dao găm linh khí ra đây, chúng tôi cam đoan sẽ không động đến cậu”.
Dương Thanh bỗng bật cười, lấy dao găm linh Ì khí ra, cười ha hả, nhìn đối phương: “Ông muốn nó à? Tới đây mà lấy!”
Thấy Dương Thanh dễ dàng lấy dao găm linh khí ra như thế, trong mắt cao thủ đang hết sức tự tin kia xuất hiện vẻ kiêng dè, không dám tới gần.
Cao thủ dẫn đầu cắn răng: “Dương Thanh, rốt cuộc cậu định giở trò gì thế?”
Dương Thanh hơi dở khóc dở cười: “Chính các người muốn tôi giao dao găm linh khí ra, chẳng lẽ các người không tự lấy mà còn đòi tôi đưa qua đó cho các người à?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt của năm cao thủ kia càng khó coi.