– Cái kia cũng có khả năng là Hạ Hầu gia làm, cũng không thể chứng minh là Ngưu Hữu Đức làm.
Cao Quan nghiêng liếc hắn:
– Ta chỉ nói là ta thiên hướng về Ngưu Hữu Đức làm, cũng không nhất định là y làm. Lúc Ngưu Hữu Đức công nhiên xuất hiện ở canh tử vực Đô thống phủ, ta liền đã nhận ra có chút không đúng. Đem tình hình Canh Tử Vực Đô Thống Phủ xem qua thì thấy danh sách nhân viên của Canh tử vực Đô thống phủ chú ý đến một cái tên Tổng trấn, tên là Nghiêm Tố. Cảm thấy nhìn quen mắt. Sau đó sai người điều tra lai lịch, phát hiện người này đã làm Đại Thống Lĩnh ở Thiên Phố. Từng cùng Ngưu Hữu Đức tại Đông Hoa tổng trấn phủ là cộng sự. Năm đó ta tra án ở bên đó gặp được người này. Có một chút Tư Mã Tả sứ sợ là không thể phủ nhận, việc này thực sự có người gian lận, tất nhiên là trong ứng ngoại hợp. Nghiêm Tố xuất hiện chẳng lẽ là trùng hợp? Cho nên Ngưu Hữu Đức đã thành mục tiêu nghi ngờ của ta.
Mọi người nhất thời hiểu rõ, thì ra là thế.
Trong điện thoại một hồi im lặng xong thanh chủ trầm giọng nói:
– Cao Quan, việc này bộ phận của ngươi cần tham gia.
– Vâng.
Cao Quan chắp tay đồng ý.
Thanh chủ lại trầm giọng nói:
– Nghiêm trị hết đội ngũ quân cận vệ bảo vệ Cầm phi.
Phá Quân muốn nói lại thôi, phải nghiêm trị là người của y, y muốn bảo vệ cũng khó. Có thể trở thành cận vệ lại để xảy ra việc này, thậm chí ngay cả người ném đi cũng không biết, đơn giản là thiên đại thất trách, hắn cũng tìm không được lý do gì để giữ gìn phế vật.
– Doanh Cửu Quang cũng phải cho trầm một công đạo rồi. Trẫm nhìn hắn lần này còn có lý do gì qua loa tắc trách không.
Thanh chủ cười lạnh một tiếng.
Đô thống phủ âm u, Diêm Tu trở lại.
Nội viện Miêu Nghị đứng ở chính giữa cửa ra vào chắp tay cười tủm tỉm nhìn Diêm Tu bước nhanh đến, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Vân Tri Thu đứng một bên nhìn Diêm Tu lại nhìn phản ứng của Miêu Nghị, cũng cười theo. Nàng rõ ràng nhất trước đó Miêu Nghị có bao nhiêu lo lắng.
– Đại Nhân! May mắn không làm nhục mệnh!
Đi đến dưới bậc thang Diêm Tu chắp tay hành lễ.
Miêu Nghị bước nhanh xuống bậc thang, hai tay nâng dậy tự đáy lòng thở dài:
– Vất vả rồi!
– Là bổn phận của ty chức.
Diêm Tu lui hai bước, phất tay phóng Bạch Phượng Hoàng ra, thận phận của nàng dù sao không nên để cho người ta thấy ra vào nơi này.
Bạch Phượng Hoàng lộ diện một cái liền nhìn thấy Miêu Nghị cười híp mắt, lập tức vênh mũi lên trời.
– Lần này nhờ có Bạch Phượng Hoàng tương trợ.
Diêm Tu chỉ chỉ Bạch Phượng Hoàng, không có độc chiếm công.
Miêu Nghị cười gật đầu đối với Bạch Phượng Hoàng:
– Làm rất tốt.
– Thiếu lai, chuyện này về sau đừng tìm ra. Sự tình cung cấp cho ngươi rồi, không có chuyện gì khác ta đi trước. Bạch Phượng Hoàng quay đầu liền đi thật đúng là không khách khí.
Miêu Nghị cười nói:
– Không vội đi.
Bạch Phượng Hoàng dừng bước quay đầu trợn tròn mắt nói:
– Còn có việc?
Miêu Nghị nghiêng người nhìn Vân Tri Thu báo cho biết hạ xuống, chính mình trở về trong sảnh. Vân Tri Thu lập tức đi về phía Bạch Phượng Hoàng nói chuyện với nhau.
Tránh những người khác đi Miêu Nghị lấy ra sao linh có liên lạc với họ Hạ Hầu Thừa Vũ:
– Nương nương, chuyện ngài phân phó đã hoàn thành.
Hạ Hầu Thừa Vũ nghe nói vui mừng hỏi:
– Thật sự?