Lúc này, Tào Chính đang điên cuồng chiến đấu với Hoài Trấn.
Tào Chính là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không ngờ Hoài Trấn chẳng yếu hơn Tào Chính chút nào, có thể đánh ngang tay với lão ta.
Chẳng lẽ thực lực của Hoài Trấn cũng đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi?
“Dương Thanh, hồi nấy cậu làm kiểu gì thế?
Không ngờ cậu lại né được đòn chí mạng của Hoài Trấn!”
Tống Nghị kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy tốc độ của mọi người chậm đi mấy lần, sau khi tôi vung dao găm lên, mọi thứ lại bình thường như cũ”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang đứng sau lưng Tống Nghị kinh ngạc nói: “Cậu nói là, hồi nãy khi Hoài Trấn định giết cậu, cậu bỗng cảm thấy tốc độ của mọi thứ xung quanh đều chậm lại ư?
Thế nên cậu không chỉ né được đòn chí mạng của Hoài Trấn, mà còn cầm dao găm rạch rách tay đối phương à?”
Dương Thanh gật đầu.
Cao thủ của Tống phủ kinh ngạc nói: “Trời ạ!
Sao có thể chứ? Cậu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sao có thể cảm nhận được sức mạnh Thời Gian?”
Tống Nghị cũng giật mình, kinh ngạc nói: “Ông Diệp, ông nói… cậu Thanh cảm nhận được sức mạnh Thời Gian à?”
Ông Diệp gật đầu, nhìn Dương Thanh với vẻ hâm mộ: “Sức mạnh Thời Gian là một trong các loại sức mạnh nguyên tố, sức mạnh Thời Gian và sức mạnh Không Gian cũng là hai loại sức mạnh nguyên tố khó lĩnh ngộ nhất”.
“Tôi chưa từng thấy ai lĩnh ngộ được sức l mạnh Thời Gian khi còn ở Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không những thế còn nắm giữ cả sức mạnh nguyên tố Thủy nữa”.