– Còn phải làm phiền ngươi hạ xuống, ta phải mau trở về, nếu không đêm dài lắm mộng, tốc độ của ngươi nhanh sợ phải làm phiền ngươi tiễn đưa một đoạn đường.
– Có phiền hay không, thu thập một chút đi.
Bạch Phượng Hoàng nhịn không được huy tụ.
Diêm Tu cũng không so đo với nàng, biết rõ lần này nàng thật là lập được đại công, không có yêu tinh kia căn bản là không có cách nào làm hết được phó thác của Thành Đại Nhân.
– Chờ một lát.
Diêm Tu chắp tay tạ ơn sau đó phất tay triệu hoán Phương Ngạo Lâm đến, tính cả bốn tên thủ hạ của y cũng lấy ra ngoài. Năm người mê hồn bất tỉnh ngã lệch trong sa mạc bão cát cuồn cuộn. Diêm Tu hơi chút động tay chân xong lấy ra một khối ngọc điệp, cũng không biết viết cái gì, dù sao viết xong đút vào trong vạt áo Phương Ngạo Lâm rồi mới hướng Bạch Phượng Hoàng nhẹ gật đầu tỏ vẻ có thể đi địa ngục ác linh.
Bạch Phượng Hoàng kỳ quái nói:
– Anh không giết bọn hắn diệt khẩu?
Diêm Tu nói:
– Không cần. Đại Nhân có an bài khác.
Bạch Phượng Hoàng nói nhỏ một tiếng không biết Miêu Nghị làm cái quỷ gì, huy tụ đem Diêm Tu bỏ vào túi cấp tốc phá không mà đi.
Ước chừng nửa canh giờ, thiếu chút nữa bị bão cát cuồn cuộn chôn. Phương Ngạo Lâm đột nhiên khụ khụ một tiếng, xoay người lên phun ra đầy cát trong miệng mũi, nhưng rất nhanh sửng sốt nhìn hoàn cảnh chung quanh mình ánh mắt nhìn bốn tên thủ hạ ngẩn người. Làm sơ thi pháp, phát hiện pháp lực vận chuyển tự nhiên tựa hồ cũng không có tổn hại gì. Lại nhanh chóng xem xét đồ vật trừ bên trong trạc trừ vật, phát hiện đại bộ phận tài vật đều bị cuốn trôi rồi, bên trong tinh đồ vẫn còn, nhanh chóng thú nhận xem xét vị trí của mình phát hiện rõ ràng đang ở nam quân cảnh nội không khỏi ngạc nhiên là chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, bốn tên thủ hạ của y cũng lục tục ho khan tỉnh lại. Cả đám lục tục nhìn bốn phía, có người ngạc nhiên nói:
– Đại nhân, đây là có chuyện gì?
Phương Ngạo Lâm cũng muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ấn tượng cuối cùng của y là mình xuất hiện trong một sơn động u ám. Sau đó xảy ra chuyện gì y cũng không biết. Chẳng lẽ cao thủ kia cướp y cũng là vì mưu tài?
Bản năng cảm giác có chút không đúng, ngực cắn rắn ngọc điệp của y không thể né tránh đưa tới chủ ý lấy từ vạt áo ra xem xét thi pháp sau đó phát hiện bên trong chỉ có bốn chữ: Liên hệ Nghiêm Tố!
– Có ý gì?
Phương Ngạo Lâm nghi hồ, nhanh chóng tìm được sao linh liên lạc với Nghiêm Tố, bắt đầu liên hệ. Câu nói đầu tiên Nghiêm Tố đáp lại liền lộ ra sự nóng lòng.
– Ngươi rốt cuộc vì sao, vì cái gì một mực không đáp lại?
Phương Ngạo Lâm thấy lạ, bấm ngón tay tính toán thời gian hai người tách ra, sẽ không có bao lâu mới đúng, tại sao lại không liên hệ được, hỏi:
– Có chuyện gì không?
Nghiêm Tố nói:
– Ngươi đây là không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Hai người kia đã lẻn vào Đô Thống phủ đã lâu rồi, bây giờ còn chưa có phản ứng, lo lắng của tôi là ngươi xác thực rất nghiêm túc sẽ không có việc gì?
Phương Ngạo Lâm đầu đầy sương mù:
– Lên vào Đô thống Phủ? Có ý gì?
