Nguyên Chiến bĩu môi: “Xem ra chúng tôi phải nhận khiêu chiến, nếu không thì chỉ có nước cút ra khỏi thành Hắc Thổ thôi chứ gì?”
Có vẻ như Xà Đảm đặc biệt kiên nhẫn với Nguyên Chiến, cười trả lời: “Đúng thế.”
Nghiêm Mặc nhíu mày, hắn còn chưa bàn bạc với Nguyên Chiến vụ sử dụng dị năng thực vật để che mắt trong lúc chiến đấu đâu, hình xăm phân cấp của đám chiến sĩ tộc Đa Nạp đã được che giấu nên hắn không biết đối phương rốt cuộc là chiến sĩ cấp mấy và có năng lực gì.
Tóm lại, trận chiến này tới quá đột ngột, khiến họ hoàn toàn không có chuẩn bị.
Nhưng bọn họ chỉ có thể chấp nhận.
Băng và Đinh Ninh đều muốn nhận khiêu chiến nhưng bị Nguyên Chiến ngăn lại.
Mục đích của những kẻ này rõ ràng là hắn, đám chiến sĩ Đa Nạp kia cũng chỉ nhìn hắn, tuy hắn không rõ tại sao mình lại bị theo dõi khi chỉ mới bước chân vào thành Hắc Thổ, nhưng sự tình đã xảy ra trước mắt, muốn tránh né cũng không được, mà hắn cũng chẳng thèm tránh né.
Nguyên Chiến ném thẻ bài màu trắng của mình ra.
Xà Đảm chủ động nhận việc làm chứng, cất thẻ bài của hai người vào túi da mang theo bên mình.
“Nơi này không phải nơi dùng để so đấu, mới các anh đi theo tôi.”
Nguyên Chiến rất muốn ăn xong rồi mới đi, hắn không thích để bụng đói đánh nhau.
Nghiêm Mặc hiểu tính hắn, lấy ra một miếng thịt nướng to đùng từ túi không gian đưa cho hắn, lại lấy ra lấy thêm mấy miếng nữa chia cho những người khác.
Xà Đảm đi tuốt đàng trước không thấy được cảnh tượng này, nhưng tin chắc rằng không lâu sau hắn cũng sẽ biết.
Nghiêm Mặc không thèm để bụng, về sau nếu muốn giao dịch trong tòa thành này, tất nhiên sẽ phải để người ta biết hắn có túi không gian. Sợ bị thương? Bây giờ người ta đã tới cửa khiêu chiến rồi, chuyện bị cướp chẳng phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao? Nếu sớm hay muộn gì cũng lộ, vậy chẳng cần phải che che giấu giấu.
Các trận so đấu đương nhiên sẽ có đấu trường riêng, nơi đó nằm trong cái lán lớn cách đấy không xa.
Đấu trường không lớn, chỉ rộng chừng hai phần ba một cái sân bóng, khán đài có bốn tầng, toàn bộ đều được xây từ những tảng đá to màu đen.
Các trận so đấu ở đây chỉ có một quy định, đó là không được phép cố ý để cuộc chiến lan đến khán đài.
Cái quy định này bảo là ‘không được phép cố ý’, vậy nếu không phải cố ý… thì quần chúng trên khán đài chỉ đành phải tự bảo đảm an toàn cho mình, không có ai bồi thường chỉ vì bọn họ ngộ thương hay thiệt mạng.
Nhưng dù vậy, vừa thấy cờ xí ở đấu trường được kéo lên, vẫn có rất nhiều người từ các ngõ ngách của thành Hắc Thổ đổ xô tới, nhao nhao chạy qua đấu trường ở thành bắc vây xem, trong đó có không ít những quý tộc nhàm chán, nhưng bình dân vẫn chiếm đa số.
Lúc đám người Nguyên Chiến thấy cái đấu trường đều nhịn không được mà co giật khóe miệng. Mẹ nó! So đấu thì so đấu, còn phải bị người vây xem nữa chứ!
Nghiêm Mặc quan sát địa thế quanh đấu trường ở thành bắc xong liền nhịn không được nghĩ: Thành Hắc Thổ thật đúng là biết cách sắp xếp, biến đấu trường thành một nơi náo nhiệt, người xem đông đảo khiến bầu không khí sôi sục, thuận tiện tạo chút giải trí cho cư dân của thành Hắc Thổ, đồng thời còn xây đấu trường ở cạnh khu nhà lán và xóm nghèo, như vậy dù trận đấu có lan ra xung quanh thì thiệt hại cũng sẽ không lớn.
Lúc nhìn thấy trước cửa đấu trường còn bán vé vào, Nghiêm Mặc triệt để cạn lời. Hắn còn tưởng Cửu Nguyên đã đi trước thời đại, lại không biết vừa bước chân ra ngoài, thế giới này cũng không nguyên thủy như hắn tưởng.
Không, phải nói đây là một thế giới có sự phát triển không cân đối, có vùng đất hoang dã cực kỳ nguyên thủy, đồng thời cũng có quốc gia tương tự như xã hội phong kiến.
Bán vé vào cửa còn chưa tính, nó còn phân chia cấp bậc nữa, số tầng của khán đài khác nhau thì giá vé cũng khác này. Có chỗ ngồi, ghế VIP ở tầng thứ nhất ngay phía chính diện là một cái nguyên tinh cấp một cho một người. Còn những chỗ ngồi khác thì dùng cốt tệ để trả.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc thấy cốt tệ, nghe nói đây là loại tiền do chín tòa thành thống nhất, trên cơ bản là các bình dân sử dụng, thông thường thì một ngàn cốt tệ có thể đổi được một viên nguyên tinh cấp một.
“Chiến sĩ tham gia trận đấu có được chia hoa hồng không?” Nghiêm Mặc nán lại bên ngoài vừa tham quan vừa học tập đột nhiên hỏi.
“Chia hoa hồng?” Xà Đảm đang định đi vào đấu trường nghe vậy liền cười khẽ: “Không có chia, chỉ có phần thưởng. Thắng thì có, thua thì không.”
“Có bao nhiêu?”
“Ba phần, kẻ thắng sẽ có được ba phần mười số tiền của vé vào cửa. Mặt khác, toàn bộ tiền mà khán giả ném xuống sẽ thuộc về người thắng. Đây chỉ là sân nhỏ, danh tiếng nhóm người của ông cũng không quá cao, nếu lần này người của ông không chết, thì lần so đấu tiếp theo người tới xem sẽ nhiều hơn. Nếu có thể khiến vị quý tộc nào đó ưu ái, thì phần thưởng mà họ cho cũng đủ cả bộ lạc ông ăn chán chê một mùa đông!”
Nghiêm Mặc có được đáp án, liền không muốn nhìn cái bản mặt kia của Xà Đảm nữa, xoay người đi tới phòng đã được chuẩn bị cho họ.
Xà Đảm nhìn theo bóng lưng ông lão, cảm thấy rất có hứng thú đối với con vật nhỏ luôn trốn trong ngực ông ta, có một lần hắn thấy con vật nhỏ kia thò đầu ra, nhưng bị ông lão dùng ngón tay đẩy về.
“Đại nhân.” Một chiến sĩ đến gần Xà Đảm.
Xà Đảm không quay đầu lại hỏi: “Người Duy Sắt tới rồi?”
“Tới rồi, đang chờ trong phòng tối.”
Trong một gian phòng ở đấu trường, mấy người Cửu Nguyên đều ở đó.
Đinh Phi và Đáp Đáp ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng há to thật to, bọn họ chưa từng thấy sàn thi đấu nào như vậy.
Người trên khán đài càng lúc càng nhiều, làm bọn họ có chút khiếp sợ, thậm chí Đáp Đáp còn gầm nhẹ một tiếng.
Băng ôm cung tên đứng một bên, vẻ mặt âm trầm.
Đinh Ninh có chút bất an mà đi qua đi lại.
Nguyên Chiến ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, nghịch một cọng cỏ khô trong tay.
“Tôi còn tưởng chúng ta tới để xem náo nhiệt, bây giờ lại trở thành người bị vây xem trước rồi.” Nghiêm Mặc đến gần Nguyên Chiến vỗ vỗ vai hắn, cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là một trận đấu nhỏ mà thôi, không ngờ lại có nhiều người đến xem như vậy, người thành Hắc Thổ nhàn rỗi quá rồi chăng? Hay là do hoạt động giải trí ngày thường quá ít?
“Khặc khặc!” Cuối cùng Cửu Phong cũng được chui ra khỏi vạt áo Nghiêm Mặc, lúc nghe nói có trận đấu nó vô cùng hưng phấn, nhịn tới giờ muốn nghẹn chết nó, nó muốn bay ra ngoài chơi, nhưng Mặc không cho, còn nói người xấu sẽ bắt nó. Ai có thể bắt được nó chứ, nó chính là vương giả trên không!
Nghiêm Mặc dặn Cửu Phong cẩn thận, thành Hắc Thổ không phải vùng đất hoang dã quen thuộc của bọn họ, có trời mới biết nơi này có tên cao thủ biến thái nào muốn bắt Cửu Phong về làm thú cưng hoặc làm thịt ăn.
Cửu Phong bay quanh một vòng, cuối cùng vẫn nhịn không được bay ra khỏi phòng, lồng ngực Mặc rất thoải mái, nhưng đã ngủ lâu rồi, nó cũng muốn hoạt động cánh một chút, thuận tiện kiếm chút thức ăn ngon.
“Tôi cảm thấy có gì đó bất thường.” Nhìn theo bóng Cửu Phong bay ra ngoài, Nguyên Chiến cầm lấy tay tư tế của mình.
“Tôi cũng cảm thấy có gì đó bất thường, tên Xà Đảm kia xuất hiện quá mức đúng lúc.” Còn về phần người nọ trông giống như kiếp trước của hắn, cái này có thể tạm thời để qua một bên.
“Có nắm chắc phần thắng không?” Nghiêm Mặc hỏi.
“Tôi không biết đám chiến sĩ tộc Đa Nạp đó có năng lực gì, hơn nữa tôi còn không thể sử dụng năng lực khống chế đất, cậu nói xem tôi có nắm chắc phần thắng không?”
“Tôi rất tin tưởng anh!” Nghiêm Mặc lấy một bao hạt giống ra.
Nguyên Chiến cúi đầu nhìn mớ hạt giống, trước kia hắn chưa bao giờ dùng thực vật trong chiến đấu, Nghiêm Mặc cho hắn hạt giống, hắn nhất thời không biết nên dùng như thế nào.
“Đây là Nước Bọt Lôi Thần.”
Nguyên Chiến siết chặt nắm tay, vừa lên sàn đã dùng loài thực vật hung tàn này, liệu có được không đấy?
Nhưng bây giờ đã không còn thời gian cho hắn tìm ra phương pháp khác để chiến đấu nữa, bên ngoài đã có người hô to tên tộc Cửu Nguyên và tộc Đa Nạp, tuyên bố trận đấu sắp bắt đầu, yêu cầu chiến sĩ so đấu lập tức vào sân, qua ba tiếng mõ, người không vào sân có nghĩa là bỏ cuộc.
Xà Đảm không xuất hiện trên đài quan sát, vì hắn đang ở nơi có thể giúp hắn thấy rõ được diễn biến trên sân đấu hơn.
Duy Tát với mái tóc bạc và lông mày bạc đứng phía sau sườn Xà Đảm, vẻ mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng thẳng vào người đàn ông vừa bước vào đấu trường.
“Thấy rõ chưa? Là tên đó à? Năng lực thần huyết của hắn là khống chế đất?”
“Vâng.”
“Tốt nhất là đừng có lừa ta.” Xà Đảm vẫn treo một nụ cười trên mặt, giọng nói vẫn ôn hòa như trc: “Ta đã hỏi thần thị của thần điện, người Cửu Nguyên kế thừa huyết mạch của tộc cây, chiến sĩ lợi hại nhất của họ chỉ là một chiến sĩ cấp hai có thể điều khiển thực vật.”
“Đại Tư Tế đại nhân, tôi đã từng nói dối ngài hay chưa? Mà tôi cũng không dám nói dối.” Duy Tát chậm rãi quỳ xuống bên chân Xà Đảm.
Trong phòng còn có những người khác, những người này đều là thân tín của Xà Đảm, khi nghe Duy Tát nói ra ba chữ ‘Đại Tư Tế’, vẻ mặt của những người trong phòng vẫn không hề thay đổi.
Xà Đảm vuốt đầu Duy Tát như muốn thưởng cho hắn, dùng đầu ngón tay tách môi hắn ra rồi tiến vào trong miệng hắn.
Duy Tát liếm láp ngón tay của Đại Tư Tế, không dám có chút bất cẩn nào. Lát nữa, khi trận so đấu bên ngoài lên tới cao trào, miệng hắn còn phải hầu hạ cho thứ càng quan trọng hơn nữa. Đây là vinh hạnh của hắn, không phải ai cũng có cơ hội được hầu hạ Đại Tư Tế, càng đừng nói đến việc biết tới hai thân phận lớn của ngài.