“Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị Trần.” Mạch Đóa Nhi vô cùng cảm kích nói, suýt thì kích động đến chảy nước mắt.
Ninh Thư chỉ là lặng lẽ nhìn dáng vẻ phấn khởi của Mạch Đóa Nhi, nguyên chủ khổ tâm như vậy lo liệu cho Mạch Đóa Nhi, nhưng trước nay chưa từng nghe được một lời cảm ơn từ miệng Mạch Đóa Nhi, ngược lại trong lòng nguyên chủ lại oán hận Trần Hi.
Mà Trần Hi lại vì một câu nói của Mạch Đóa Nhi, mà cả đời đều bị hủy diệt, cuối cùng chết oan uổng, Trần Hi oán hận, trả giá bằng linh hồn của chính mình, chỉ vì có thể khiến cho Mạch Đóa Nhi đau khổ giãy dụa trong giới giải trí âm u.
Khi Mạch Đóa Nhi quay phim, Ninh Thư theo bên người cô ta, lúc đến đoàn phim, Ninh Thư lại nhìn thấy Mạc Tước Phong tự mình giám sát tiến độ quay phim.
Ninh Thư hỏi Mạch Đóa Nhi: “Vai nữ thứ của em là do Mạc Tước Phong quyết định sao?”
Mạch Đóa Nhi nhìn thấy Mạc Tước Phong ngồi dưới dù che nắng, đôi chân thon dài, có vẻ rất phong trần lãng tử, tôn quý phi phàm.
Nhịp tim của Mạch Đóa Nhi có chút rối loạn, nghe được câu hỏi của Ninh Thư, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc em đi thử vai, Mạc Tước Phong quả thực đang ở đó, cuối cùng cũng là hắn để em làm nữ thứ.”
“Ồ…” Trên mặt Ninh Thư lộ ra nụ cười sâu xa lại mập mờ: “Sao chị lại cảm thấy Mạc Tước Phong đối xử với em rất khác biệt nhỉ, có điều có thể được thái tử gia chăm sóc, em cứ chờ tiếng tăm lừng lẫy đi, đứng ở vị trí mạnh nhất trong giới giải trí.”
Ánh mắt Mạch Đóa Nhi lóe sáng, nhịn không được mà phản bác: “Chị Trần, không phải như vậy đâu, người ta là thái tử gia cao cao tại thượng, sao lại nhìn trúng người như em được chứ, chị Trần chị đừng đoán mò, gây ra scandal tai tiếng khó nghe gì, em quả thực sẽ không có cách nào trụ nổi trong giới giải trí này đâu.”
Mạch Đóa Nhi ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào trên người Mạc Tước Phong, không riêng gì Mạch Đóa Nhi, những nữ minh tinh ở đó đều vô tình hay cố ý nhìn chăm chú vào Mạc Tước Phong.
Mạc Tước Phong đeo kính đen nằm trên ghế nằm, không chú ý những ánh mắt chung quanh đang hướng về mình.
Mạch Đóa Nhi hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Mạc Tước Phong, mà Mạc Tước Phong không biết cố ý hay vô tình, đưa đôi chân dài ra khiến Mạch Đóa Nhi vấp té.
Mạch Đóa Nhi vô cùng nhéch nhác ngã nhào xuống mặt đất, vội vã bò dậy từ dưới đất, Mạc Tước Phong gỡ kính mắt xuống, nhìn Mạch Đóa Nhi: “Tại sao mỗi lần gặp cô, cô đều có bộ dạng này, cô không cảm thấy cô hơi quá đáng rồi sao?”
“Là anh ngáng chân tôi, lần trước cũng là anh lái xe đụng vào tôi, anh khiến tôi gặp phiền phức, tôi còn quá đáng sao?” Mạch Đóa Nhi chưa từng thấy nam nhân nào vô sỉ như vậy.
Mạc Tước Phong không lo lắng nói: “Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cô, tôi đều cảm thấy làm bẩn con mắt, cô nói xem cô có quá đáng không.”
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, xoay người rời đi, Mạc Tước Phong nhìn bóng lưng của Mạch Đóa Nhi cười khẽ ha ha một tiếng.
Ninh Thư:…
Cảnh này thật sự khiến người ta cay mắt mà, mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính không chém đứt nổi.
Ninh Thư ở trên xe chờ Mạch Đóa Nhi quay phim xong, có lúc sẽ chú ý đến Mạc Tước Phong, sẽ phát hiện ánh mắt Mạc Tước Phong có đôi lúc sẽ đặt trên người Mạch Đóa Nhi.
Khi Mạch Đóa Nhi quay phim luôn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng như bóng với hình, khiến cô ta rất không được tự nhiên, lúc quay phim thân thể đều cứng đờ.
Khi cô ta quay phim thường xuyên không tốt, Mạc Tước Phong đứng dậy, đôi chân thon dài bước tới chỗ của Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi nhìn thấy Mạc Tước Phong đi về phía mình, trên người hắn mang theo áp lực cực mạnh, còn có mùi hormone rất mạnh, cường thế mà bá đạo, đợi đến khi Mạc Tước Phong đi tới trước mặt Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi vô thức nín thở.
Mạc Tước Phong đứng từ trên cao nhìn Mạch Đóa Nhi, lên tiếng châm chọc: “Cô có phải diễn viên hay không, ngay cả phim cũng không diễn tốt được, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ quyết định của tôi rồi, để cho cô trở thành nữ thứ.”
“Cái… Cái gì.” Mạch Đóa Nhi có chút không phản ứng kịp.
Mạc Tước Phong cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là một nữ nhân ngu xuẩn, ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu?”
“Tôi, tôi có thể.” Mạch Đóa Nhi vô thức làm cho biểu cảm của mình thoạt nhìn vô tội một chút, thanh thuần một chút, giống như là phản ứng mà bản năng làm ra vậy.
Nhưng có những lúc đôi mắt của con người lại bộc lộ một chút gì đó, tròng mắt Mạc Tước Phong vừa thấy ánh mắt Mạch Đóa Nhi, bên trong xen lẫn rất nhiều thứ phức tạp.
Thật là thú vị.