Sau một thời gian uống cạn chung trà, các tài tử trong đại sảnh đều không có ai ra đối lại cả. Chẳng lẽ bao nhiêu người đọc sách như thế lại thất bại trước một thương nhân sao? Quả là một sự hài hước để đời. Các tài tử sắc mặt đều tái nhợt, trong lòng đều thầm hối hận tài học của mình không đến nơi đến chốn! Theo bản năng bọn họ đều nhìn về phía Lý Dịch An đã đối được vế thứ hai. Thấy nàng cau mày, mọi người đều thở dài một hơi thật sâu.
– Không biết đại ca có thể đối lại được vế đối này không?
Lý tài nữ liếc mắt nhìn về phía Triệu đại ca, lại thấy đại ca đang rung rung cái chén rượu sóng sánh, bộ dạng như chẳng có gì liên quan đến mình hết.
Tiểu Lý thì về cơ bản là không hiểu được thâm ý trong chuyện này, không chút để ý nào, nói:
– Không phải chỉ là một vế đối thôi sao? Đối không được thì bỏ qua, có cái gì mà phải đối lại chứ!
– Không được ăn nói lung tung!
Vương phu nhân bực bội mắng.
Chẳng lẽ thực sự phải chịu thua sao? Mọi người đều thầm lo lắng.
Tiểu nhị thấy nửa ngày giời không ai trả lời được, đang muốn xác định là họ đã thua rồi lại nghe thấy một người cất tiếng:
– Tiểu nhị, tại hạ đối được vế này.
– Mời công tử.
Tiểu nhị thấy vị công tử tài học phi phàm vừa rồi đứng lên thì rất là cung kính nói.
Mọi người cả kinh, ánh mắt đồng loạt đổ xô về nhìn hắn.
Triệu Tử Văn chậm rãi đọc:
– Triêu hà tự cẩm vãn hà tự cẩm đông xuyên cẩm tây xuyên cẩm!
(Dịch nghĩa: Ánh bình minh giống như gấm, ánh hoàng hôn giống như gấm, Gấm Đông Xuyên, Gấm Tây Xuyên! — Vế đối còn có điểm đặc biệt ở chỗ “Đông xuyên” nghĩa là chiếu từ phía Đông sang (ánh nắng bình minh) và “Tây xuyên” nghĩa là chiếu từ phía Tây lại (ánh nắng lúc hoàng hôn).)
– Đối rất hay!
Hạ Văn Đăng dẫn đầu mọi người vỗ tay liên tục. Trong sảnh ai nấy đều vỗ tay như sấm dậy. Trăng non như hình cánh cung, trăng già như hình cánh cung. Trăng đầu kỳ, trăng cuối kỳ! —Ánh bình minh giống như gấm, ánh hoàng hôn giống như gấm, Gấm Đông Xuyên, Gấm Tây Xuyên! Thật sự là một vế đối chỉn chu không chê vào đâu được! Một tuyệt đối trong thiên hạ! Những người đọc sách ở đây đều vô cùng hưng phấn. Lúc này đây, vị công tử này thực sự là đã vãn hồi cục diện cho tất cả bọn họ.
– Tỷ phu thật là lợi hại nha!
Tiểu Lý vẫy bàn tay nhỏ bé trên đầu, oa oa hét to.
Lý Dịch An sớm đã quen với cái thói xưng hô của Tiểu Ma vương rồi. Nàng cũng biết là không có gì có thể làm khó được đại ca, không khỏi mím đôi môi đỏ mọng, khẽ cười trộm.
Lại càng có nhiều người đánh giá không biết vị công tử văn nhã này rốt cuộc là ai. Một bài thơ vừa rồi đã khiến mọi người bội phục. Bây giờ lại đưa ra một vế đối lại làm cho bọn họ giật cả mình, đều cảm thán tài học của hắn thật sự là không ai theo kịp!
– Công tử thật là có tài học!
Tiểu nhị kính nể ôm quyền, nói tiếp:
– Chỉ còn một liên đối cuối cùng. Nếu như công tử có thể đối được ngay ở đây thì tối nay Túy Tiên Lâu xin mời khách, không thu tiền rượu của các vị!
Một câu này rất là có ẩn ý — Không thu tiền rượu? Còn tiền đồ ăn thì vẫn lấy. Có điều là số người trong đại sảnh cũng không ít, riêng tiền rượu cũng là một khoản không nhỏ rồi. Túy Tiên Lâu coi như cũng đưa ra một giải thưởng lớn.
– Vế đối này là do chưởng quầy của chúng tôi ngẫu nhiên có được chứ không phải là do ngài ấy tự làm.
Tiểu nhị giải thích trước một câu, rồi lập tức cao giọng đọc:
– Nhất khứ nhị lý bất thức tam phu tứ thư ngũ kinh lục nghệ cảm giáo thất bát cửu tử thập phân đại đảm!
(Dịch nghĩa: Vừa đi hai dặm không biết đến Tam phu, Tứ thư, Ngũ kinh, Lục nghệ mà dám dạy đến bảy tám chín chữ thì mười phần lớn mật!)
Trong câu đối này có ý hạ thấp những người đọc sách. Cũng khó trách là tiểu nhị này phải giải thích trước một câu. Nếu không cứ như thế mà đọc lên câu đối thì chắc chắn những người đọc sách ở đây sẽ vỗ án nổi giận ngay!
Cứ coi như là không phải do chưởng quầy này làm ra, nhưng trước mặt mọi người y lại để cho tiểu nhị đọc ra thì cũng khiến cho những người đọc sách trong đại sảnh vô cùng tức tối. Bọn họ hổ thẹn, nhưng sau đó đều cúi đầu suy nghĩ sâu xa, nhất định phải hạ nhuệ khí của chưởng quầy này mới được!
Vế đối này xuất hiện từ một đến mười. Vế dưới chắc chắn là phải có từ mười đến một. Có thể thấy vế đối này so với vế trước còn khó hơn mấy phần nữa. Không cần nghĩ cũng biết đa phần mọi người trong đại sảnh đều đối không được rồi.
Bọn họ thở dài thật sâu, ánh mắt lại chuyển sang Triệu Tử Văn học thức kinh người, mong chờ ở hắn. “Có lẽ chỉ có vị công tử này mới có khả năng đối lại được”. Tiểu nhị không nhịn được cũng nhìn nhìn hắn.
Lần này thì Triệu Tử Văn trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người rồi.
Sớm đã quen với những tình huống nan giải, Triệu tướng quân mỉm cười đứng dậy, quạt ngọc khẽ vẫy, ý nhị tiêu sái nói không nên lời khiến cho các vị tiểu thư trong sảnh nhìn mà mặt mày đều lai láng xuân ý, ánh mắt mị hoặc đánh giá chàng công tử văn nhã này.
Triệu Tử Văn trầm ngâm đọc:
– Thập thất cửu bần trù đắc bát lưỡng thất mao lục phân ngũ hào tứ ly tam tâm nhị ý nhất đẳng hạ lưu!
(Dịch nghĩa: Mười phòng chín nhà nghèo túng đếm được tám lạng bảy phân sáu xu năm hào bốn ly, ba lòng hai ý thấp hèn số một.)
Toàn bộ đại sảnh đồng loạt yên tĩnh, đột nhiên lại bộc phát tiếng trầm trồ khen ngợi. Nhiều người nghe đến cụm từ bốn chữ “nhất đẳng hạ lưu” lại buồn cười cười trộm. Vế dưới đối ra tinh tế vô cùng, hơn nữa lại còn hạ thấp chưởng quầy là kẻ thấp hèn số một. Thật sự là rất ảo diệu!
– Hay lắm! Thật sự là rất hay!
Các tài tử đều đập cây quạt nhỏ, cười ha hả, nói.
Túy Tiên Lâu ồn ào như chưa bao giờ có. Mọi người đều rất kính nể tài học của vị công tử này!
Tiểu nhị nghe rồi đỏ cả mặt lên, thầm than thở vì chưởng quầy bị công tử này trả đũa.
– Vị công tử này rốt cuộc là người phương nào?
Rất nhiều người ngạc nhiên với thân phận của hắn, tò mò hạ giọng hỏi.
Một vị công tử trong kinh thành uống nhiều đã sớm cao hứng, hai má đỏ hồng cười to nói:
– Đến người đó mà các ngươi cũng không nhận ra được sao?
Mấy người kia cả kinh, liền vội vàng hỏi lại:
– Vị công tử này là …?
– Đó chính là Triệu tướng quân của Đại Kinh ta!
Công tử nọ hét lớn một tiếng, hào khí không sao tả xiết, dường như y mới chính là Triệu tướng quân mà người ta nghe tên đã sợ đến mất mật không bằng.
Lời vừa nói xong, trong đại sảnh mọi người đều kinh ngạc đứng sững lại. Bọn họ vừa mới tới kinh thành, quả thật là muốn gặp mặt Triệu tướng quân trong truyền thuyết một lần. Lại không ngờ rằng chàng công tử phong lưu văn tài bất phàm này lại chính là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh. Bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối rồi đều hô to:
– Triệu tướng quân!
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 306: Nhất đẳng hạ lưu (Thấp hèn số một)