– Tôi chính là đang nghĩ, nếu ngày nào đó tôi không ở trong nhà này, đi đến một nơi không ai tìm thấy, cái nhà này sẽ thế nào, hẳn là quay về giống như những năm không có tôi.
Dương Thần nói.
– Cậu chủ thật là, cái này có cái gì phải nghĩ.
Vú Vương nói.
Dương Thần cười cười.
– Vú Vương, nếu quả thật có một ngày như thế, vú phải để ý nhiều đến người phụ nữ ngốc nghếch chỉ biết làm việc kia để cô ấy không thức đên, đừng vì bận công việc mà không ăn cơm tối, còn nữa, nếu người không khỏe, lập tức đi bệnh viện kiểm tra, đừng giống như lần trước, mệt đến mức ngất xỉu đi mới đi bệnh viện điều dưỡng, con người không chịu nổi dày vò như vậy.
– Đúng rồi, nếu cô ấy tức giận, không vui, có thể đi đến đường Văn Nhất Trung Hải, trong cửa hàng gạo nếp viên mua ít gạo nếp viên, chỉ cần nhét vào trong tay Lâm Nhược Khê thứ đó, cô ấy căn bản không quan tâm có chuyện phiền lòng gì, cô ấy không thích uống thuốc, vú cũng có thể mua cho cô ấy thứ đó.
– Người phụ nữ này ngoài miệng không nói, kỳ thực là sợ béo, cho nên bản thân không dám đi mua để ăn, Vú Vương cứ việc mua cho cô ấy ăn, lượng công việc của cô ấy thế kia, muốn béo cũng khó.
– Còn nữa, nếu buổi tối cô ấy không về nhà, Vú Vương hãy gửi cặp lồng cơm giữ ấm đến công ty, cô ấy nói với vú sẽ ăn ở ngoài, kỳ thực cô ấy đang lừa vú, nếu cô ấy không chịu ăn, Vú Vương hãy cứng rắn nhỏ vài giọt nước mắt, kể khổ, như vậy cô ấy nhất định ăn, Nhược Khê kỳ thực rất mềm lòng, không chịu được người khác buồn.
Hoạt động trên tay Vú Vương dừng ở đó, hơi há miệng, nhìn Dương Thần, nói không ra lời.
Dương Thần ý thức được những lời nói không hiểu ra sao cả của mình, xấu hổ cười cười:
– Vú Vương, tôi là thuận miệng tâm sự với vú như vậy, đừng quá để ý.
– Ồ…ồ, may là như vậy.
Vú Vương lúc này mới bình tĩnh lại, dở khóc dở cười.
– Cậu chủ những lời này của cậu, làm lòng tôi tan nát giống như nhân bánh sủi cảo rồi, cái này sao lại giống với kịch Quỳnh Giao kia, đến một người lớn tuổi như tôi cũng nước mắt lưng tròng, cậu chủ, những lời này thật sự chỉ có thể nói chơi, cậu mà không ở đây, hai người phụ nữ chúng tôi, hàng ngày buồn biết bao.
– Sao có thể chứ, nếu thật sự có tôi, tiền của Nhược Khê nhiều đến mức có thể chất đầy Trường Thành rồi, thế nào cũng đều thoải mái.
Dương Thần nói.
Vú Vương thở dài nói:
– Đồ vật này, sống không tiêu hết chết cũng không thể mang theo, đủ dùng là được rồi, nhiều là gánh nặng, cũng là trách nhiệm, nghèo chưa chắc đã không vui, giàu chưa chắc đã thích thú, chung quy vẫn là người một nhà yên ổn sống cùng nhau là tốt.
Nói xong, Vú Vương tiếp tục bận rộn với chảo dầu, bắt đầu nấu thức ăn.
Dương Thần thái xong quả ớt xanh cuối cùng trên tay, rửa sạch tất cả các loại rau quả, im lặng đi ra khỏi nhà bếp.
Tuệ Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy Dương Thần đi ra, cuống quýt quay đầu đi, làm bộ vẫn đang xem ti vi.
Dương Thần cười thầm trong lòng, Tuệ Lâm dù sao cũng là một tay Vân Miểu sư thái dạy dỗ, nội công tu luyện có chút thành tích, những lời mình nói ở trong nhà bếp, cô ấy nhất định nghe thấy.
Dương Thần cũng không nói ra, ngồi vào bên kia ghế sô pha, cầm tờ báo lên, thảnh thơi đọc.
Tuệ Lâm nhìn Dương Thần trầm mặc không nói:
– Dương đại ca…Anh thật sự muốn ly hôn với chị tôi sao?
– Cô không phải cũng đều nghe thấy rồi sao.
Dương Thần nói.
Tuệ Lâm bĩu môi.
– Tôi cảm thấy…anh kỳ thực không muốn ly hôn, đúng không?
Dương Thần đặt tờ báo xuống, nhìn chằm chằm Tuệ Lâm một lát nghiêm túc nói:
– Tuệ Lâm, có thể đồng ý với tôi một việc không?
Tuệ Lâm lúng ta lúng túng gật gật đầu.
– Dương đại ca nói đi.
– Đợi một ngày nào đó tôi rời khỏi cái nhà này, cô có thể sống cùng chị cô không? Tối thiểu, không được giống tôi rời bỏ cô ấy, thường xuyên ở cùng cô ấy.
Dương Thần trịnh trọng nói.
Tuệ Lâm có chút ngỡ ngàng, không biết Dương Thần có ý gì.
– Chị cô, mặc dù xem ra rất nở mày nở mặt, nhưng đến bản thân cô ấy đều không biết, kỳ thực cô ấy thật sự rất đáng thương, rất nhiều việc, so với cô ấy đã nhìn thấy, còn tàn khốc hơn.
Trong mắt Dương Thần lóe lên tia u sầu, tiếp tục nói:
– Tôi nhìn ra, kỳ thực cô ấy có chút hoài nghi thân phận của cô, cô phải biết, hai người là chị em có quan hệ huyết thống, hai người có rất nhiều chỗ, kỳ thực đều có chỗ giống nhau nhưng cô ấy không hỏi nhiều cô những cái này, mà dùng tấm lòng chân thật đối xử với cô, tôi hy vọng cô có thể ở bên cô ấy nhiều chút, cô biết võ công, lại rất hợp với cô ấy, tôi nghĩ sẽ không chọn được người thích hợp hơn.
Tuệ Lâm cúi xuống suy nghĩ, trong lòng hơi cảm động.
– Dương đại ca, trước đây tôi cảm thấy, anh không phải người tốt, cho nên…cho nên tôi có chút sợ anh nhưng bây giờ cảm thấy, kỳ thực con người anh rất tốt, nếu anh rời bỏ chị tôi, tôi cũng sẽ vì chuyện này mà buồn.
– Cô bé ngốc, có tôi hay không vẫn như cũ, ai đòi ly hôn đều vẫn sống cuộc sống như thường, cho dù tôi đi rồi, chị cô vẫn có thể tiếp tục sống tốt.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm gật gật đầu.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ tuân thủ giao hẹn này.
Xem ti vi một lát, Vú Vương cũng nấu xong cơm, sau khi Dương Thần và Tuệ Lâm hỗ trợ bê thức ăn ra, Vú Vương lại chạy lên tầng hai gọi Lâm Nhược Khê xuống ăn xơm.
Nhưng một lát sau, Vú Vương lại có chút bất đắc dĩ đi xuống lầu, nói:
– Tiểu thư lại bắt đầu không biết bận cái gì, bảo tôi mang ít đồ ăn lên, thật là
khiến người ta lo lắng.
Dương Thần thuận miệng nói:
– Không sao, Vú Vương vú vất vả rồi, mang đồ ăn lên đi.
– Vâng.
Vú Vương đã quen rồi, rất nhanh sắp xếp lại ít đồ ăn mang lên cho Lâm Nhược Khê.
Đợi cơm nước xong, Dương Thần mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe, nói với Vú Vương và Tuệ Lâm:
– Tôi ra ngoài gặp một người, mọi người không cần đợi tôi, có thể sẽ về muộn chút.
Nói xong, Dương Thần ra cửa lái xe , tiến thẳng vào màn đêm mà đi.