“Đường Tuấn, có chút việc tôi muốn nói với cậu, đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh hơn.” Lâm Trung Hiệp dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn gật đầu, đi về phía đằng sau hội trường, vốn dĩ chỗ này đã chật cứng ngay cả một con kiến cũng không thể chui qua được nhưng ngay khi anh đi đến thì đoàn người ấy lập tức dạt ra hai bên để tạo thành một con đường trống trãi ở giữa. Mọi người đều dùng ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ để nhìn vị bác sĩ nổi tiếng trẻ tuổi này.
“Cậu về trước đi, tôi và Lâm Trung Hiệp cần trao đổi một số chuyện với nhau.” Đường Tuấn nói với Ninh Đình Trung.
Ninh Đình Trung lắc đầu nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu, nếu không cậu cùng cô ấy quay về sẽ khá bất tiện.”
Đường Tuấn nghĩ cũng đúng, lập tức gật đầu đồng ý.
Đặt Hoa Tiểu Nam ngồi trên xe lăn chuẩn bị rời khỏi đây.
“Đường, anh Đường.” Lúc này Hồng Thư mới đứng lên nói, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta bây giờ mới mang vẻ hoang mang và hối hận, ánh mắt né tránh, hoàn toàn không dám đứng đối diện Đường Tuấn.
“Chuyện gì?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày, ấn tượng của anh về Hồng Thư và đám người quay phim rất xấu, anh có thể hiểu đám người này mượn danh y học cổ truyền để kiếm tiền, nhưng vào thời điểm quan trọng này thì tuyệt đối không cho phép cái đám này giẫm đạp lên các bác sĩ. Và Hồng Thư và hai người đó chính là loại người như vậy.
Hồng Thư và đồng nghiệp nhìn nhau, lấy hết can đảm để nói: “Anh Đường, sự việc vừa rồi là lỗi của tôi và đồng nghiệp, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi anh.”
“Rồi sao?” Đường Tuấn nói đùa.
“Tôi mong anh cho phép tạp chí y học cổ truyền chúng tôi có cơ hội để báo cáo về y học cổ truyền, và hi vọng anh có thể cho chúng tôi được một lần phỏng vấn anh.” Hồng Thư cắn chặt răng nói, cô ta biết yêu cầu như vậy có chút quá đáng, nhưng báo cáo về y học cổ truyền này rất có thể là cơ hội duy nhất để cô ta tiếp tục làm công việc này nên vẫn phải mặt dày nhắc đến.