“Lúc đi nhớ gọi cơm hộp giúp tôi.”
Giang Vọng: “…”
Trời, lười thế sao!
“Đã biết.”
Giang Vọng tức cười nói một tiếng nhanh chóng rời đi.
Đi ngang qua nhà hàng gần đó, hắn cố gắng mua thật nhiều đồ ăn, no chết cô bệnh thần kinh.
Giang Vọng cẩn thận căn dặn: “Không cần quá cay, thêm một phần đồ uống cùng bánh ngọt, ừ… Cái này và cái này nữa.”
“Được, tiên sinh.”
“Đưa đến địa chỉ này.”
Giang Vọng viết xuống địa chỉ: “Tốc độ nhanh chút, đừng để nguội.”
Chờ Giang Vọng đi, nhân viên nhà hàng mới say mê nói với người bên cạnh: “Thật là đẹp trai, không biết mua cho ai, người như thế nếu như là bạn gái nhất định cực kỳ hạnh phúc.”
“Gọi nhiều đồ ngọt như vậy, nhất định là bạn gái. Đừng mê muội nữa, coi chừng bạn gái anh đẹp trai xử lý cậu.”
“Ngao…”
…
Minh Thù ngáp đứng trước cửa nhà trẻ, xung quanh đậu không ít xe phần lớn phụ huynh đã đón đứa trẻ đi.
Minh Thù ăn bánh quy, chậm rì rì tìm được lớp mà Giang Vọng nói.
Trong lớp còn một vài bé, giáo viên đứng trước cửa phòng nghịch di động. Có người đến, giáo viên không ngẩng đầu hỏi:
“Đón ai?”
“Giang An Ngôn.”
Giáo viên nghe được tên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ là vô cùng kinh ngạc Minh Thù còn trẻ đẹp như vậy:
“Cô là gì của Giang An Ngôn?”
Đứa bé đeo túi sách hớn ha hớn hở chạy đến, trong trẻo nói: “Cô ơi cô ơi, là chị dâu con.”
Minh Thù: “…”
Ranh con, ai là chị dâu nhóc, trẫm còn chưa đáp ứng Giang Vọng bệnh thần kinh kia đâu!
“Không phải nói anh trai con tới đón sao?”
Giáo viên có hơi hoài nghi, nhìn Minh Thù có chút quen mắt: “Chị đó thật sự là chị dâu của con?”
“Vâng, anh trai bận, chị dâu đến đón.” Cậu bé nhấn mạnh từng chữ.
“Đi, đi thôi.”
Giáo viên thấy Giang An Ngôn quen biết Minh Thù, trực tiếp cho đi. Chờ Minh Thù mang Giang An Ngôn đi, giáo viên còn có chút nghi hoặc, rốt cuộc gặp qua ở đâu.
Giang An Ngôn ăn nhờ ở đậu biểu hiện rất biết điều, không giống những đứa trẻ khác quấn quít người lớn muốn thứ này thứ kia.
Minh Thù bảo đi liền đi, bảo lên xe liền lên xe.
Nhưng hôm nay Minh Thù lái xe rất cao, cậu bé không lên được, phồng mặt bánh bao dùng sức đi lên.
Minh Thù vươn tay xách Giang An Ngôn lên: “Không làm được cũng đừng cố chứ.”
Cậu bé mặt hiền hòa: “Nhưng bà ngoại nói, không thể làm phiền người khác.”
Đây không phải nhà nó, nó không thể tùy hứng.
Minh Thù nhìn thằng bé ưng ý hơn một chút, đưa chút đồ ăn vặt cho Giang An Ngôn:
“Không làm được chuyện còn cố làm sẽ càng gây nhiều phiền phức cho người khác hơn, hiểu không?”
Cậu không hiểu lắm, nhưng cũng gật đầu: “Chị dâu, em đã biết.”
“Không được kêu là chị dâu, gọi chị.”
“Nhưng anh nói…”
“Bây giờ nghe chị.”
“Vâng, chị.”
Minh Thù mang Giang An Ngôn về Giang gia vừa khéo bố Giang có ở nhà, vẻ mặt ôn hòa mời cô dùng cơm.
Đối với ăn, ai mời Minh Thù cũng không từ chối.
Bố Giang cùng Minh Thù trò chuyện đôi câu, dường như rất hài lòng về cô, tuy rằng Minh Thù cũng không biết ông hài lòng cái quái gì.
…
Liên tục mấy ngày đều là Minh Thù đi đón Giang An Ngôn, ở lại Giang gia ăn cơm. Nhưng gần đây Giang Vọng dường như đặc biệt bận, thỉnh thoảng qua chỗ cô nhìn một cái rồi đi.
Ngay cả gây gỗ với hắn, cô cũng không có cơ hội.
Thật buồn bực.
Cần đồ ăn vặt an ủi.
“Chị ơi, có phải anh không thích em?”
Giang An Ngôn nắm tay Minh Thù, rụt rè hỏi cô.
“Hả?”
Minh Thù lấy túi sách của nhóc xuống: “Làm sao vậy?”
“Mỗi lần em gọi anh trai, anh ấy đều ừ một tiếng liền đi, không phải là anh ấy không thích em sao?”
Nghe bố Giang nói, đứa bé này vừa mất bố mẹ, bà ngoại cũng bệnh tật thường xuyên không chăm sóc đứa nhỏ này được, cho nên mới đưa đến Giang gia.
Giang An Ngôn ăn nhờ ở đậu, biểu hiện cực kỳ hiểu chuyện lấy lòng mọi người Giang gia, trong lòng sợ là rất bất an.
“Anh trai bề bộn nhiều việc, hắn phải kiếm tiền cho em đến trường, mua cho em đồ ăn vặt.”
Minh Thù vỗ hai cái lên đầu cậu bé: “Đừng nghĩ lung tung, nhanh vào đi.”
“Chị… Em có hơi sợ.”
Giang An Ngôn nhìn trường học, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
“Sợ cái gì, không phải còn có chú Giang làm chỗ dựa cho em? Giang Vọng dám bắt nạt em à? Hắn kiêu ngạo cũng chỉ vì có ba hắn.”
Minh Thù đưa Giang An Ngôn đến cửa lớp: “Ngoan, tan học chị tới đón em.”
Dường như Giang An Ngôn được nụ cười của Minh Thù trấn an không ít, gật đầu cẩn thận vào lớp.