Diêm Tu:
– Ngươi chắc chắn chứ? Đến lúc đó lại làm ra chuyện gì nhiều loạn nữa thì nguy.
Nói thật, hắn cảm thấy yêu tinh này không quá đáng tin.
Thấy hắn hoài nghi năng lực của mình, Bạch Phượng Hoàng lập tức trừng mắt:
– Ta chi hi vọng ngươi đừng phạm phải sai lầm gì mà liên lụy đến ta.
Diêm Tu không tranh luận với nàng, vốn dĩ hắn không phải là người nói nhiều:
– Bắt đầu đi, nàng ta đi ra ngoài được một lúc rồi, không thể kéo dài quá lâu, sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.
– Xùy!
Bạch Phượng Hoàng xem thường, sau đó đi vài vòng chung quanh Niệm Hạ, sau đó dò xét tất cả chi tiết trên người nàng ta, cuối cùng đứng một bên, thân hình nhúc nhích biến hóa, nhanh chóng biến thạnh bộ dạng giống y như đúc Niệm Hạ, hai người đứng cạnh nhau, hỏi:
– Ngươi thấy sao?
Diêm Tuyên lặng một lúc, sau đó đưa ra đánh giá:
– Âm thanh có hơi khác biệt.
Bạch Phượng Hoàng bẻ bẻ cổ, ví trí cổ họng của nàng bắt đầu biến đổi, cấu trúc bên trong đó thay đổi vô cùng tinh vi, không ngừng mở miệng hỏi ý kiến Diêm Tu, sau khi Diêm Tu xác nhận đã không còn vấn đề gì nữa mới dừng tay. Diêm Tu không giết Niệm Hạ, thu nàng vào trong túi thú rồi lấy lệnh bài thông hành ra ném cho Bạch Phượng Hoàng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng:
– Chuyện tiếp theo thì phải nhìn ngươi ứng phó thể nào?
– Hũ nút biến thành máy hát thật đáng ghét, đừng nói nhảm!
Bạch Phượng Hoàng khinh bỉ, nhấc tay lên, năm ngón tay chụp vào Diêm Tu, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một cái lỗ đen. Sau đó mở rộng nhanh chóng, giống như con quái thú há to miệng mình ra, nuốt Diêm Tu vào.
– Diêm Tu không chống đỡ gì mà đi vào trong không gian hắc ám, hắn bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.
Sau khi thu Diêm Tu không hề phản kháng gì vào trong lỗ đen, Bạch Phượng Hoàng bắt đầu chửi bới không ngừng, mắng từ Diêm Tu đến Miêu Nghị, sau đó tuyên bố sau này không thèm chơi với bọn họ nữa.
Thế nhưng cuối cùng thì nàng vẫn làm, Bạch Phượng Hoàng cầm theo lẵng hoa của Niệm Hạ trở về Hoa Cốc, bắt chước thần thái cử chi, dáng đi của Niệm Hạ rồi mới rời khỏi Hoa Cốc trở về Phủ Đô Thống trên đỉnh núi.
Sau mấy lần kiểm tra và xác minh lệnh bài thông hành, Bạch Phượng Hoàng cũng cảm thấy lo lắng không yên, may mắn người điều tra có tu vi không quá cao, cộng với việc nàng đã trở thành Niệm Hạ, lúc kiểm tra cũng không quá tích cực, nếu không thì cũng không gạt được những người nay.
Trên đoạn đường này, nàng đã mắng Miêu Nghị không biết bao nhiều lần, quả thực là lấy hạt dẻ trong lò lửa, dám dùng biện pháp ngu ngốc như thế, một khi bị vạch trần, nàng không biết bản thân mình còn sống mà rời đi hay không, hay rơi vào trong tay Thanh Chủ, nợ cũ chồng nợ mới, nàng không dám tưởng tượng hậu quả ra sao.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên nàng đi vào Phủ Đô Thống, mặc dù có sợ đồ địa hình nhưng khi đi vào thực tế thì vẫn mang đến cho nàng cảm giác lạ lẫm, nàng phải giả bộ như xe nhẹ đường quen, chỉ dám đưa mắt qua những con đường mình biết, không dám chuyển đi khắp nơi, cũng chẳng thể nhìn đông rồi lại nhìn tây, bề ngoài thả lỏng, bên trong căng thẳng, cứ như thế đi đến bên ngoài một tòa đình viện.
Ngoài cửa có người của Cận Vệ Quân gác, trong lương đình thì có một vị Đại Tướng giáp đỏ đang ngồi uống trà, vừa nhìn qua liền biết đó là cao thủ cảnh giới pháp lực vô biên, vị kia bưng trà liếc nhìn Bạch Phượng Hoàng, khiến nội tâm nàng chợt nảy lên, nếu vị này điều tra, nàng sẽ bị lòi đuôi ngay lập tức, trong cơ thể tự thành một không gian thu nhỏ có thể giấu giếm vài binh lính nho nhỏ, nhưng không thể qua mặt được vị đại tướng này.
May mắn là vị kia không có động tác gì khác, chẳng qua chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng, hơn nữa thủ vệ canh cửa cũng thi pháp kiềm tra toàn thân nàng rồi trực tiếp cho đi vào, nói cho cùng thì bây giờ nàng đã là Niệm Hạ, thường xuyên ra ra vào vào, không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà nàng phải mạo hiểm giả làm Niệm Hạ.
– Thật xinh đẹp!