– Ta đã ở Canh Tử Vực này lâu rồi, từ lúc Vương Trác chưa làm chủ nơi đây, ta ra vào thường xuyên, ta là phụ nữ, đàn ông bình thường không tiến vào nơi ở của phụ nữ nên ta đi ra vào không ít lần, vì vậy ta có thể vẽ ra vị trí đại khái của các viện, nhưng nếu quá mức kỹ càng thì đành phải nghĩ cách khác.
Diêm Tu:
– Ngươi có thể vẽ ra được tất cả những người ở trong Phủ Đô Thống này không?
Nghiêm Tố:
– Việc này rất dễ, nhưng phải hao phí chút thời gian.
– Chỉ cần ngươi làm được ba việc này rồi giao cho ta là được, không cần phải tham gia mạo hiểm gì thêm nữa đâu.
Giọng điệu Diêm Tu thản nhiên không gợn sóng, chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi.
Sau khi Nghiêm Tố rời đi, Bạch Phượng Hoàng cũng đến gần cửa sổ, nhìn Diêm Tu từ trên xuống dưới, giọng điệu đâm chọt nói:
– Mặt người chết, thực đáng ngạc nhiên, thực sự vô cùng sáng suốt.
Diêm Tu:
– Đại nhân đã chuẩn bị toàn bộ kế hoạch từ sớm, chúng ta chỉ cần nghe theo là được rồi.
Bạch Phượng Hoàng:
– Ngươi đúng là đồ ngốc, chẳng lẽ hắn cho ngươi chịu chết thì ngươi cũng theo?
Diêm Tu tiếp tục không để ý đến nàng.
Sau nửa tháng, bên ngoài Phủ Đô Thống, trong sơn cốc nối liền giữa hai ngọn núi, một cô gái có lông mày xanh mặc cung trang cầm lăng qua đi vào, rong chơi trong biển hoa, cô gái mặc cung trang chậm rãi lựa chọn từng đóa hoa rồi ngắt lấy, đến khi lẳng hoa đầy trán rồi mới định rời đi, chợt nghe thấy thanh lạch cạch vang lên sau lưng nàng. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn chung quanh thì lại chẳng thấy gì hết, nàng mang theo vẻ mặt nghi hoặc quan sát khắp nơi lần nữa, bỗng nhiên nhận ra chấn động pháp lực, đột nhiên quay đầu lại.
Một luồng ánh sáng đen kịt ẩn nấp trong bụi hoa bỗng dưng chui lên từ dưới chân nàng, sau đó bắn vào trong cơ thể nàng, khiến cả thân mình cứng lại ngay tại chỗ, sau đó nàng băng qua bụi hoa, đi đến vách núi. Dưới chân vách núi xuất hiện một khe hở từ lúc nào không rõ, đủ rộng để một người đi vào.
Trong sơn động, Diêm Tu đang nâng Bạch Cốt Chiêu Hồn Phiên đang xoay tròn, cung nữ kia đứng sững sờ trước mặt hắn.
Không lâu sau, một tảng đá thẳng đứng lách mình đi vào trong động, tảng đá nhúc nhích hóa thành Bạch Phượng Hoàng.
Diêm Tu lộ ra ánh mắt hỏi thăm, Bạch Phượng Hoàng hừ lạnh:
– Yên tâm đi, ngươi muốn tìm chết còn ta thì không, ta muốn sống thêm vài năm nữa, nếu như ta phát ra tín hiệu, tức là bốn phía an toàn, không ai chú ý đến nơi này.
Lúc này Diêm Tu mới yên lòng, nhìn chằm chằm vào cung nữ, giọng khàn khàn hỏi:
– Ngươi tên gì?
– Niệm Hạ!
Cung nữ trả lời thành thật.
– Cầm phi ở trong Phủ Đô Thống phải không?
Diêm Tu hỏi tiếp.
Hai người kia một hỏi một đáp, Bạch Phượng Hoàng tò mò đứng ở một bên nhìn, sau đó nhìn vào ánh mắt của Diêm Tu càng làm cho nàng kinh hãi, kinh hãi thủ đoạn của Diêm Tu, năm đó người điều khiển Chiêu Hồn Phiên kia cũng không có năng lực làm thế này, nàng không ngờ bên cạnh Ngưu Hữu Đức lại có một người đáng sợ đến vậy, một khi kẻ địch rơi vào tay Ngưu Hữu Đức, làm gì còn bí mật nào đáng nói nữa? Giờ khắc này nàng có cảm giác không rét mà run.
Lúc trước Diêm Tu và Phương Ngạo Lâm truyền âm nói chuyện với nhau, nàng còn không biết xảy ra chuyện gì, hiện tại tu vi của Diêm Tu đã giúp nàng biết rõ hơn về thực lực của những người trong Phủ Đô Thống U Minh kia, giống như đang phô bày ra trước mặt nàng, điều này khiến Bạch Phượng Hoàng không khỏi kinh sợ.
Bạch Phượng Hoàng còn chưa biết một chuyện, thần thông này của Diêm Tu chỉ mới tu luyện được cách đây một nghìn năm mà thôi.