Trong tình huống này, Hoài Trấn vẫn muốn đánh, đây không phải là muốn giao chiến với đối phương, mà muốn để họ đi chịu chết rồi!
“Hoài Trấn, cậu điên rồi à?”
Một người thuộc thế hệ trước tức giận nói: “Gậu biết nếu khai chiến thì sẽ có ý nghĩa thế nào không? Đấy chính là mang hy vọng cuối cùng của phủ Hoài Thành đi liều mạng”.
Hoài Trấn nhíu mày, bỗng nhìn về phía lão già đang nói chuyện kia, trong mắt lóe lên sát khí, ông ta híp mắt: “Cho dù mọi người liều mạng thì cũng phải đánh một trận!”
“Tôi không đồng ý!”
Lão già tức giận nói: “Nếu cậu muốn chịu chết thì tự đi đi, tôi không theo được!”
Lão ta nói rồi quay người định rời đi.
Những người khác cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Hoài Trấn bỗng hóa thành bóng mờ, gần như chỉ trong nháy mắt, ông ta đã xông tới sau lưng lão già đang chuẩn bị rời đi kia.
“Râm!”
Hoài Trấn giơ tay đánh mạnh vào lưng lão già.
Trước sự khiếp sợ của những người thuộc dòng chính phủ Hoài Thành, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia lập tức hộc máu, bay ngược ra xa, nặng nề rơi xuống đất rồi tắt thở.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Họ biết rõ Hoài Trấn có thực lực gì hơn bất cứ ai khác, cùng lắm chỉ đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ thôi, nhưng bây giờ, Hoài Trấn lại giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia chỉ với một đòn.
Hoài Trấn mạnh như vậy từ bao giờ thế?
Hoài Trấn nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Ai dám rời khỏi phủ Hoài Thành, giết không tha!”
Phòng họp rộng lớn lập tức lặng ngắt, mọi người vẫn chưa hoàn hồn từ cơn khiếp sợ.