Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Tiền bối Ảnh Tử khách sáo rồi, nếu lần này không được Mục phủ giúp đỡ, chưa chắc tôi đã sống đến giờ, tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của Mục phủ”.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi nên lên đường đến Hoài Thành, mau chóng giải quyết xong chuyện ở đó rồi rời đi thôi”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Để tôi cử mấy cao thủ của Mục phủ đi cùng cậu nhé?”
Đọc full miễn phí tại app truyện hola nhé cả nhà! Dương Thanh đang định từ chối, kiếm khách Ảnh Tử lại nói: “Cậu cũng nói là sẽ giúp Mục phủ có thêm đồng minh, nếu vậy, chẳng phải chúng tôi cũng nên thể hiện thái độ à? Bằng không…
thiếu thành chủ Tống sẽ nghĩ Mục phủ không còn ai thật mất”.
Lúc này Dương Thanh mới gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện đều theo lời tiên bối!”
Kiếm khách Ảnh Tử cũng biết Dương Thanh đang vội rời đi nên không chần chừ nữa, vội triệu †ập một nhóm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, bảo họ đi với Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng Dương Thanh dẫn người rời đi, nói với vẻ tán thưởng: “Tiền đồ của cậu ấy không thể đo lường! Lão thành chủ nói không sai, có thể kết giao với cậu ấy là vinh hạnh của Mục phủ!”
Giọng Mục Phương bỗng vang lên bên tai kiếm khách Ảnh Tử: “Chú Ảnh, Dương Thanh thực sự ưu tú đến thế ư?”
Kiếm khách Ảnh Tử gật nhẹ đầu, nghiêm nghị nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, với thực lực mà cậu ta thể hiện, cô sẽ nghĩ cậu ta vẫn chưa đầy ba mươi tuổi à?”
Mục Phương run rẩy, có vẻ khiếp sợ.
Vì sự mạnh mẽ của Dương Thanh, họ vẫn luôn coi Dương Thanh như người cùng thế hệ, đến giờ bà ta mới nhận ra, tuy Dương Thanh còn rất trẻ nhưng thực lực đã vượt xa những ai cùng trang lứa.
“Thực lực của cô…”
Kiếm khách Ảnh Tử bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức quay sang, kích động nhìn Mục Phương.
Mục Phương mỉm cười, gật đầu, phóng khí thế ra.