Tiêu Tiêu cũng cười nói:
– Nhưng mà Mục lão, con đói quá. Con đã ở đây bao lâu rồi? Con có cảm giác dường như khoảng ba ngày ba đêm chưa ăn uống gì.
Mục lão càng lúc càng cười tươi hơn:
– Nhóc con, con minh tưởng tổng cộng đã 34 ngày 6 canh giờ. Con tạm thời đi ăn chút gì đi, sau đó tiếp tục dung hợp Hồn Cốt.
***
Trong căn phòng, cậu bé từ từ mở mắt, đôi ngươi màu xanh lam trong suốt sáng người, cả người hắn trong suốt như một khối ngọc màu vàng kim, ánh sáng lấp lánh từ người hắn không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Nguồn: http://truyenfull.com
– Không ngờ con đường của mình lại là thế. Nhưng, mình tin mình đã chọn đúng.
Vương Đông khẽ đứng dậy, nhất thời, quầng sánh màu vàng kim quanh cơ thể hắn bùng cháy như một ngọn lửa, hơi thở quang minh vô cùng nồng đậm, cả người hắn dường như trần ngập hơi thở thần thánh.
Nhờ quá trình chìm sâu vào minh tưởng này, hắn đã hiểu ra thêm được rất nhiều chuyên, và hắn lại một lần nữa dung hợp với khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, hay nói đúng hơn là chính thức dung hợp. Lúc này hắn mới biết Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt lại mạnh như vậy.
Và quan trọng hơn, hồn lực của hắn lại tăng thêm. Đây là đâu? Chính là khu vực có nhiều rễ cây của Hoàng Kim thụ. Là một thứ chứa năng lượng Quang Minh vô cùng tinh thuần, còn có thứ gì có thể tốt với vũ hồn thuộc tính quang minh hơn nữa đây?
Cấp 36, đây chính là tu vi hiện tại của Vương Đông, đây là một cấp bậc hắn không sao ngờ được. Và quan trọng hơn, tu vi của hắn tăng lên là nhờ hắn thấu hiểu nhiều chuyện và Quang Minh lực tẩy rửa cơ thể, hoàn toàn không có chút tác dụng phụ nào, ngược lại nhờ thế cơ thể hắn lại một lần nữa biến đổi, sự hiểu biết của hắn về nguyên tố quang minh lại càng rõ ràng hơn.
Vương Đông thở dài một hơi, lúc này đừng nói là cơ thể hắn, ngay cả hơi thở của hắn cũng chứa đầy nguyên tố quang minh. Da thịt cũng có chút trắng bóng hơn bình thường.
Vương Đông đẩy cửa bước ra, quầng sáng bao quanh cơ thể hắn từ từ biến mất, hồn lực trong cơ thể cũng di chuyển chậm lại, khi hắn bước ra khỏi phòng thì cả người cũng thoát khỏi trạn thái tu luyện.
“Vũ Hạo, ngươi thế nào rồi? Ta đã tiến bộ, khi chúng ta dung hợp thành Hạo Đông lực sẽ có kết quả thế nào đây?”
Đúng lúc này, dường như hắn cảm nhận được cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, ở cuối con đường cũng có một người vừa mở cửa bước ra.
Nơi này không có nhiều ánh sáng lắm nhưng Vương Đông chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy đôi mắt sáng như ánh sao ở tít đằng xa.
– Vũ Hạo.
Vương Đông vui mừng hét to, sau đó chạy thẳng đến.
Đúng vậy, hai người có thể nói là trùng hợp hoặc là duyên phận, khi Vương Đông tu luyện xong bước ra thì Hoắc Vũ Hạo ở bên phòng mình cũng tỉnh dậy và rời khỏi.
– Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo cũng giống như Vương Đông khi trông thấy hắn, đôi mắt to sang ngời khi thấy Vương Đông chạy về phía mình cũng khẽ rung động.
Vương Đông đã cao thêm khá nhiều, thậm chí đã gần bằng hắn. Dánh người càng lúc càng thon thả. Mái tóc dài màu lam xõa ở sau lưng, gương mặt vô cùng anh tuấn, có điều nếu diễn tả chính xác thì phải gọi là xinh đẹp. Hơn nữa, hắn càng lúc càng giống với cô gái xuất hiện khi bọn họ thi triển Quang Nghê Thường. Nếu không phải bọn họ đã ở chung rất lâu rồi, Hoắc Vũ Hạo có khi còn nghĩ rằng cậu bạn của mình là con gái. (M2: mình không muốn xen vào, nhưng mà bực ghê, vâng thưa bạn Hạo thông minh tuyệt đỉnh, bạn Đông thật là con gái đấy ạ).
Hoắc Vũ Hạo giang rộng hai tay, cả hai ôm chặt lấy nhau, Hạo Đông Lực lặng lẽ xuất hiện trong cơ thể hai người.
Có thể thấy lúc này lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông làm trung tâm, một vòng ánh sáng màu đỏ rực nhẹ nhàng xoay chuyển xung quanh hai người, thậm chí vòng ánh ấy còn tăng tốc tạo thành một cơn lốc nho nhỏ. Hồn lực dao động đặc biệt mãnh liệt, đã mang đến một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ cho bọn họ.
Hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Đây là suy nghĩ cùng lúc xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Hơn nữa không chỉ mạnh mà còn thay đổi về chất nữa.
Nhất là hồn lực của bọn họ, càng lúc càng hòa hợp với nhau hơn, dường như cả hai đã thật sự dung hợp vào nhau, không còn sự ngăn cách của thuộc tính hay cấp bậc nữa.
– Ngươi tìm được con đường của mình chưa?
Vương Đông buông tay Hoắc Vũ Hạo ra, hỏi.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hỏi ngược lại.
– Vậy còn ngươi?
Vương Đông tự tin nói:
– Dĩ nhiên là tìm được rồi. Bế quan đến hôm nay mà còn không tìm được sao?
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
– Ta dĩ nhiên cũng tìm được. Ngươi vốn là thiên tài nên tìm được là chuyện hiển nhiên, còn ta lại mạnh hơn ngươi thì dĩ nhiên ta là thiên tài trong thiên tài rồi.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
– Ngươi mà mạnh hơn ta?
Hoắc Vũ Hạo cười to, so hai bắp tay hai người với nhau:
– Ít nhất ta cường tráng hơn ngươi, ngươi coi cơ thể ngươi kìa, ôm yếu gầy trơ xương, càng lúc càng không giống con trai nữa.
Vương Đông đỏ mặt quát:
– Kệ ta. Nói, con đường ngươi của ngươi là gì?
Hoắc Vũ Hạo đáp:
– Con đường của ta là…
Hắn vừa nói đến đây, bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên trong tai hai người:
– Hai con, ra đây rồi nói.
– Mục lão.
Cả hai kinh ngạc trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều không ngờ Mục lão vẫn còn ở đây đợi bọn họ.
Cả hai người nhanh ra ngoài, vừa ra khỏi con đường liền thấy một ông lão đang nằm trên ghế dựa.
– Mục lão.
Hai người cung kính hành lễ.
Mục lão nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi lại nhìn sang Vương Đông, tươi cười nói:
– Xem ra các con đều đã tìm ra con đường của mình rồi.
– Đều? Tiêu Tiêu cũng tìm được rồi sao?
Vương Đông vui mừng nói
Mục lão gật đầu:
– Cô bé còn tìm được nhanh hơn hai con nữa. Các con, ai sẽ nói cho ta nghe con đường của mình trước đây?