Thường Phong mới vừa lên mặt đạt á quân cuộc thi, buổi tối cùng người chúc mừng, ngủ với một ông chủ ở khách sạn.
Sáng sớm, ông chủ tinh lực đặc biệt tốt, chơi hắn đến chết đi sống lại. Thời điểm làm đến cao trào, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ông chủ sợ đến suýt mềm xuống. Ông chủ không cho Thường Phong nghe điện thoại, nhưng điện thoại cứ liên tục reo, Thường Phong nịnh nọt nhìn ông chủ. Ông chủ mất hứng, để Thường Phong nghe điện thoại.
“A lô…”
Theo âm thanh đầu dây bên kia, sắc mặt Thường Phong dần trở nên khó coi, hắn hốt hoảng cúp điện thoại mở weibo.
Một tài khoản weibo tên là “Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa” đăng một bài, bên trong liệt kê tất cả tai tiếng từ khi hắn học đại học đến lúc tiến vào giới.
Chuyện đạo tác phẩm của người khác tức thì bị cố ý đánh dấu đưa ra.
“Tiếu tổng, em… Em có chút chuyện, đi trước.”
Thường Phong không để ý sắc mặt khó coi của người đàn ông phía sau, lúng ta lúng túng bỏ đi.
Tiếu tổng càng mất hứng, sau khi mặc quần áo ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền thấy Hứa Du Nhiên đứng bên ngoài:
“Tiếu tổng, Thường tiên sinh có ở đây không? Tôi tìm nửa ngày cũng không thấy.”
“Cô là Hứa Du Nhiên à?”
Ánh mắt Tiếu tổng không chút che giấu quan sát Hứa Du Nhiên một phen.
Ánh mắt như vậy, Hứa Du Nhiên biết là có ý gì, cô ta lui ra phía sau:
“Tôi là…”
“Theo ta vào.”
Hứa Du Nhiên khiếp sợ: “Tiếu tổng, tôi…”
Người đàn ông này không phải thích đàn ông sao?
Tiếu tổng quay đầu lại, nhìn cô ta đầy sự dò xét: “Ta muốn nâng đỡ cô, qua tay ta không có ai là không nổi tiếng, Hứa tiểu thư có ba phút suy nghĩ.”
…
Thời điểm Thường Phong bị người chửi rửa, mọi người tẩy chay, Hứa Du Nhiên đột nhiên nổi lên không chỉ nhận được không ít vị trí trong các buổi thời trang, thậm chí còn nhận được quảng cáo và một vài chương trình thực tế.
Nhưng làm Hứa Du Nhiên hận đến nghiến răng là mỗi khi cô ta có tin tức gì khá nổi, Minh Thù sẽ livestream nhanh chóng nổi hơn.
Minh Thù livestream rất thú vị, vạch trần những âm mưu đều là các hành vi làm người ghê tởm cùng các chủ đề được quan tâm.
Trời sinh bối cảnh tốt, gia thế mạnh không ai chọc nổi, thời điểm phơi bày ra ngoại trừ bọn họ nắm chặt thời gian xử lý thì không có biện pháp khác.
Hiện tại trên mạng gọi Minh Thù là “Nữ thần hắc liêu”.
Mà Minh Thù và Giang Vọng dỗi nhau càng làm đám người trên mạng tò mò.
[Chờ mong nữ thần và con sen kia hợp thể… Không phải cùng khuông.] [Lầu trên, bạn bại lộ.] [Bệ Hạ đã thất sủng, hiện tại con sen cũng không đổi mới hàng ngày cho Bệ Hạ, mong con sen yêu thích Bệ Hạ nhiều hơn.] [Tổng tài con sen x Người đẹp khí phách nữ thần, Tổng tài con sen x con mèo yếu ớt Bệ Hạ. Các người chọn kèo nào?] [Ta chọn Bệ Hạ, đây chính là nguồn chính phủ không tiếp thu phản bác.] [Ta chọn nữ thần và tổng tài.]Phía dưới weibo của Giang Vọng và Minh Thù, cả ngày đều là những bình luận kỳ quái này.
Giang Vọng giả miêu nô này, thật vất vả đổi mới sinh hoạt của Bệ Hạ, kết quả thu được nhiều bình luận khó hiểu như vậy thiếu chút nữa ăn hết cá khô nhỏ của Bệ Hạ.
“Giang Vọng, con xem gì mà thất thần như vậy?”
Giang Vọng nhanh chóng cất di động: “Ba.”
“Ừ.”
Bố Giang lật báo bắt đầu xem, ánh mắt liếc Bệ Hạ bên cạnh Giang Vọng: “Con vẫn còn nuôi con mèo này? Sau này đừng mang về đây để bên nhà riêng của con đi, mấy ngày nữa cháu của con muốn qua đây ở, thằng bé dị ứng lông mèo.”
“Cháu ở đâu ra?”
Giang Vọng có hơi ngơ ngác, sao hắn không biết?
“Bà con xa.”
Bố Giang nói một tiếng: “Bố mẹ xảy ra chút chuyện, nó mới bốn tuổi rất đáng thương tạm thời không tìm được người nhận nuôi.”
“Vậy cũng không thể đuổi mèo của con đi.”
Lão tử là miêu nô, phải thể hiện bất bình vì Bệ Hạ.
Bố Giang lật nhẹ tờ báo: “Ta nghe nói gần đây con rất thân thiết với con bé Tô gia sao? Ta và vợ chồng Tô gia quan hệ cũng không tệ.”
“Ba, vậy tốt rồi.”
Giang Vọng vội vàng nói: “Ba xem lúc nào thì tiện, đi hỏi cưới giúp con nhé?”
Bố Giang thở dài: “Con thật sự thích con bé kia à?”
“Thích.”
Thích đến muốn giết chết cô ta sao lại không thích.
Bố Giang vừa rung rung tờ báo, vừa run rẩy lông mi: “Đứa bé kia không phải người muốn sống yên ổn, con chèn ép được sao?”
Chuyện trên mạng bố Giang cũng biết một chút.
Giang Vọng khóc không ra nước mắt, hắn chèn ép được cái gì đâu.
“Nhưng thật ra cũng là một đứa nhỏ lương thiện chính nghĩa, nếu con thật sự thích, ba tìm cơ hội hỏi ý bên Tô gia thế nào.”
Giang Vọng thầm cười ha ha.
Lương thiện? Chính nghĩa?
Xin lỗi hắn hoàn toàn nhìn không ra.
Hắn cảm thấy bệnh thần kinh kia là một loại vô lại lạnh lùng không tình cảm.
Còn là cái loại vô tình hơn cả chữ vô tình.