Khương Tình đứng sát cạnh giường, hai chân dài thẳng giẫm trên mặt đất, tay áo sơ mi vén lên để lộ cánh tay trắng trẻo, một đầu tóc dài nhu nhu rối tung xuống dưới, hơi tán loạn. Màu da trắng nõn như ngọc, tròng mắt nâu sẫm, tinh xảo như họa, đẹp đến động lòng người, tuyệt sắc chi tư thủy linh mỹ lệ.
Khương Tình nhìn cô một lúc, trong không khí tĩnh lặng phảng phất có thể nghe thấy được tiếng khàn khàn bị đè nén trong cổ họng:
“Cởi đồ tôi ra.”
Trái tim của Hạ Nhi nóng rẫy lên vì câu nói ấy của Khương Tình.
Hạ Nhi ngồi thẳng người trên giường, xoay người lại, phải mất một lúc tay mới run rẩy chậm rãi đưa lên nút áo sơ mi của Khương Tình đang cài chặt, từng chút một cởi ra.
Chả hiểu sao đôi môi khô khốc, không thể nói một chữ ra khỏi miệng.
Khương Tình bình thản nhìn cô, ánh mắt nâu sẫm tối đen như mực.
Đôi mắt này ba năm qua đã làm cô nhức nhối đến tận xương cốt, lúc nào cũng kích thích sự cô đơn và gặm nhấm nỗi đau của cô, nhưng giờ phút này, tất cả đều như hoá thành tro.
Hạ Nhi cởi chiếc áo trên người Khương Tình ném qua một bên giường, sau đó lại đưa tay lên cởi nốt những thứ còn lại.
Một đôi chân dài thẳng tắp bại lộ, tinh tế tuyệt mỹ, da thịt vừa trắng vừa mịn màng, cảm giác hoàn mỹ tới mức khiến người ta líu lưỡi.
Khương Tình sắc mặt có chút hồng nhạt, da thịt cũng là phớt hồng, cánh môi bởi vì hôn cô lúc nãy nên cũng hồng hơn so với thường ngày, khí chất trên thân vẫn tao nhã lịch sự, ung dung như họa, không một mảnh vải trên người lại vẫn phong nhã hào hoa, chi lan ngọc thụ.
Hạ Nhi thầm nghĩ, có lẽ tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng chồng chất trên người nữ nhân này.
Quá mức hoàn mỹ.
“Lớn lên thành dáng vẻ gieo họa thế này, có để cho người ta sống không a?”
Hạ Nhi thấp giọng lẩm bẩm.
Khương Tình nhìn cô, bên môi lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hạ Nhi ngước mắt lên, cô hít một hơi, cảm giác cả người nóng bừng.
Nữ nhân đối diện cô có xương hõm vai rất sâu, làn da trắng như ngọc ấm thượng hạng, cơ bụng rắn chắc, nhìn xuống dưới một chút còn có đường rãnh thấp thoáng ẩn hiện, đẹp đến mức khiến cô phải nín thở.
Ba năm qua, Khương Tình chắc hẳn vẫn thường xuyên rèn luyện cho bản thân một cơ thể khỏe mạnh, hiện tại không chỉ đẹp hơn trước đây, còn vô cùng quyến rũ, có một hương vị không nói rõ được.
Khương Tình cường thế diễm quang toả ra bốn phía, dáng vẻ lúc thì thuần khiết cao lãnh, ôn nhuận như ngọc, lúc lại quyến rũ đến thấm tận xương cốt, nữ nhân như thế này, cực kỳ hiếm thấy.
Cảnh xuân kiều diễm tột cùng, không phải ai cũng có phước phần mà chiêm ngưỡng.
Hạ Nhi không kìm nổi lòng mình đứng bật dậy, ghé sát tới, vòng tay qua cổ Khương Tình, nụ hôn nồng nhiệt ập đến.
Khương Tình bật cười, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, đáp lại.
Âm thanh hôn môi vang lên không ngừng, đầu lưỡi đỏ hồng thấm ướt trong khoang miệng thò ra, liếm láp cánh môi cô, sau đó lại di chuyển đầu lưỡi tới khóe môi, nhẹ nhè mà liếm, khiêu khích bờ môi cô trở nên tê dại.
“Ah…”
Hạ Nhi khó chịu mở miệng rên khẽ.
Khương Tình lại nhân cơ hội đem đầu lưỡi chui vào bên trong khoang miệng cô sâu hơn, nhấp nháp hương thơm ngọt, càng hôn lại càng thêm say mê, đôi mắt nâu sẫm đã bị dục vọng thiêu đốt tới nỗi không nhìn thấy đáy nữa.
Cái hôn này càng lúc càng làm càn, môi Khương Tình **** *** môi cô, đầu lưỡi đảo qua từng nơi từng chỗ trong khoang miệng, đôi môi đỏ mọng của Hạ Nhi giống như bị thiêu đốt, đỏ ửng.
Không khí xung quanh nóng đến kinh người, toàn bộ thân thể cô đều bị bén lửa, sức lực biến mất, vô lực dựa hẳn vào người Khương Tình, hai cánh tay vòng qua cổ Khương Tình cũng vô thức buông lỏng xuống dưới.
Mặc dù thân thể Hạ Nhi đang gào thét, nhưng lý trí vẫn còn đó, cô lắc đầu thật mạnh, nỗ lực làm mình tỉnh táo một chút, khàn giọng nài nỉ:
“Tình à…”
“Sao nào… ” Giọng nói ôn nhuận của Khương Tình như tiếng nước suối chảy, mang theo hơi thở dốc, âm cuối rung động, dụ hoặc đến vô tận.
Giọng nói này làm Hạ Nhi chấn động thật mạnh, thần trí mất sạch.
Khương Tình cong môi cười, như có như không thở ra dòng khí cực nóng không hề kiêng kị thổi lên mặt cô, nỉ non nói:
“Bảo bối… ngoan…”
Lúc này, mùi hương như lan như sương lại như ẩn như hiện càng lay động trái tim cô, mê loạn thần trí cô.
“Tình.. ” Hạ Nhi nhẹ giọng gọi.
Giọng cô rất nhẹ, trong phòng yên tĩnh như vậy, yếu ớt đến nỗi giống như lập tức bị bóp vỡ.
Khương Tình nghe thấy âm thanh kiều suyễn mị hoặc đó, trong lòng chỉ hận không thể hung hăng chà đạp nữ nhân trước mắt, nghĩ như vậy, tay lập tức tăng thêm sức lực, gần như tạo ra từng vết ngấn đỏ trên người Hạ Nhi.
Hạ Nhi khẽ rên một tiếng, mi mắt run run, mặt phiếm hồng mông lung.
Khương Tình hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô thật chặt, toàn thân Hạ Nhi như không có xương cốt, nằm gọn trong lòng Khương Tình mềm mại như bông, quyến rũ câu người đến cực điểm.
Hai người dính sát vào nhau, miệng lưỡi không ngừng dây dưa, không chịu buông lỏng.
Bộ váy kiều diễm trên người Hạ Nhi trong nụ hôn cuồng dã ấy cũng bị Khương Tình cởi ra từ lúc nào, mái tóc nâu dài buông xoã rơi trên bờ vai trắng ngần.
Toàn bộ đường cong quyến rũ lộ ra ngoài…
Ngay cả bộ nội y màu đỏ cũng như ẩn như hiện khiêu khích…
Ngay sau đó bra màu đỏ diễm lệ cũng bị Khương Tình tàn bạo ném xuống sàn nhà.
Mặc kệ tất cả, Khương Tình dùng chiếc lưỡi linh hoạt quấn quít không rời trong vòm miệng của cô, cả hai người cháy bừng lên như một tòa núi lửa đang phun trào.
Hạ Nhi nhìn rèm mi của nữ nhân đối diện thật dài và xòe ra duyên dáng như cánh quạt, đôi môi mỏng màu anh đào đỏ thắm rất mê người, vô cùng mềm mại, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô cũng mang theo mùi hương sương tuyết thanh nhã vạn phần.
Lúc này, đầu lông mày của Khương Tình thoáng cau lại, chậm rãi rời môi cô, ung dung ngắm nhìn thân ngọc tuyệt hảo đang run rẩy trước mắt.
Nhiệt độ trong phòng chẳng nóng là bao, vậy mà dưới cái nhìn đầy dục vọng của Khương Tình, toàn thân Hạ Nhi như muốn nổ tung.
Mi mắt Khương Tình rủ xuống, tầm mắt đặt trên cánh môi mềm mại vừa khẽ mở ra của cô, một ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào rãnh ngực quyến rũ của cô, mơn trớn trượt dần xuống nơi bụng phẳng lì.
Chỉ dừng lại một lúc, ngón tay như ngọc lại nhẹ nhàng lướt qua, động tác ưu nhã chậm chạp vén sợi tóc nâu dài đang tán loạn rủ xuống bầu ngực trắng sữa, lọn tóc nâu nhạt ấy phủ lên làn da mịn màng trơn nhẵn của cô, nửa che nửa đậy những vết đỏ ở bầu ngực, vết đỏ nhàn nhạt, gợi tình đến cực hạn.
Bị tác động bởi sự vuốt ve của Khương Tình, Hạ Nhi hơi khó thở.
Vì thế đôi môi cô nhẹ nhàng mở ra để nuốt không khí vào, Khương Tình nhìn cánh môi đỏ mọng e ấp cùng chiếc lưỡi đinh hương lấp ló, không nhịn được đưa một đầu ngón tay ấn nhẹ lên môi cô, sau đó chọc ngón tay ấy vào miệng cô, trêu đùa đầu lưỡi ướt đẫm trong miệng cô.
Hạ Nhi thở càng lúc càng nặng nề, cánh môi phun ra nuốt vào những đợt không khí, cử chỉ đó lại giống như cô đang âu yếm ngón tay thon dài như ngọc kia, đầu lưỡi bị ngón tay Khương Tình cuốn lấy, vờn quanh trêu chọc đến mức dịch lỏng trong miệng đều chảy cả xuống khoé miệng tinh xảo.
Cứ như vậy làm sao Khương Tình không động lòng cho được đây?
Hạ Nhi không thể tự chủ được nhịp thở của bản thân, trái tim va chạm kịch liệt, cô thở mỗi lúc mỗi mạnh hơn làm cho cả nơi ngực và bụng cũng kịch liệt nhấp nhô.
Đầu nhũ hoa của cô có màu hồng nhạt tinh khiết, run rẩy dưới hơi thở gấp gáp càng khiến Khương Tình trở nên si dại.
Hình ảnh kích tình như những tia sáng rơi vào trong đôi mắt của Khương Tình, gợn sóng lăn tăn như ẩn chứa cả một mặt biển, sâu không lường được.
Bất chợt Khương Tình rút ngón tay ướt đẫm trong miệng cô ra, di chuyển xuống dưới, luồn hai ngón tay vào chiếc quần lót còn sót lại trên người cô.
Hạ Nhi bất giác thở hổn hển.
Khương Tình chạm vào nửa chừng liền dừng lại, ánh mắt nâu sẫm ánh lên tia sáng kì lạ, bàn tay như ngọc bỗng chậm rãi rút về, nhìn cô khẩn trương đến toàn thân đều run rẩy, thấp giọng cười khẽ một tiếng.
Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, có chút khó hiểu.